Quay lại cuộc sống bình thường như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Hôm nay vẫn vậy, Tô Khuynh vẫn ăn mặc sang trọng trang điểm kĩ càng. Bà lấy chiếc túi xách quay sang nhìn Lục Tôn.
“Em ra ngoài với mấy người bạn. Có thể hơi muộn mới về. Anh không cần đợi em.”
“Anh biết rồi. Em về sớm một chút.”
Bà gật đầu rời đi.
Vừa nghe tiếng xe mỗi lúc một xa, ông ta ngồi bật dậy khỏi ghế sofa.
Lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Không bao lâu sao, cũng lấy áo khoác vào ra ngoài.
Tất cả đều đã được tính toán sẵn.
Không bao lâu, bà lại trở về.
Quản gia vừa quay lại đã giật mình.
“Bà chủ sao…”
“Tôi hơi mệt không muốn đi nữa. Đừng ai lên làm phiền tôi.”
“Vâng!”
Bà bước lên tầng, bà nhìn đến phòng chứa đồ bên cạnh. Bước vào khóa cửa phòng lại.
Tất cả những thứ bà cần chính là lúc này.
Mấy ngày nay, bà đều để ý đến việc Lục Tôn thường lui tới, hay chạm hoặc để ý những thứ gì.
Bà cười khuẩy, chỉ duy nhất một nơi… Chạm vào một ô gỗ nhỏ. Thật sự là mở ra. Bà vội vàng lấy ra xem, lấy tất cả in ra mỗi thứ một bản.
[…]
Lục Tôn đang đi được một đoạn chợt nhớ ra quên mang theo vật gì đó quan trọng liền đánh xe quay trở về.
Lúc quản gia nhìn thấy ông ta quay lại cũng ngạc nhiên.
“Ông chủ cũng về à.”
Ông ta nhíu mày.
“Sao ông lại hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388947/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.