Đồng Tịch và anh trở về nhà họ Lục chơi với bà. Khoảng thời gian này bà rất vui vẻ. Cũng không còn nháo như trước nữa.
Lục Tử Ngôn có chút việc phải ra ngoài sau khi nhận được cuộc gọi của Tiêu Quang.
Đồng Tịch đứng ở cửa nhìn anh. Không phải cô muốn nghe lén anh chỉ là tình cờ vừa đến nơi.
“Anh phải ra ngoài sao?”
Lục Tử Ngôn nhìn cô. Giờ anh lại không an tâm để cô ở nhà.
Đồng Tịch mỉm cười.
“Anh yên tâm ra ngoài đi. Em ở đây chơi với bà. Sẽ không sao đâu.”
“Được rồi. Em đừng ra ngoài một mình. Nếu muốn đi, em gọi quản gia đi cùng.”
“Em biết rồi. Từ lúc nào boss Lục lại lắm lời vậy.”
“Dám trêu anh.” Anh niết mũi cô cưng chiều.
Đồng Tịch chun mũi.
“Đi đi. Cẩn thận.”
“Ừm! Anh biết rồi.”
Cô tiễn anh ra tận cửa. Vẫy tay chào anh đến khi chiếc xe khuất xa.
Bà nội Lục ngồi bên cạnh nhìn cô không lên tiếng.
Vừa xoay người lại cô đã giật bắn người, đặt tay lên ngực.
“Bà làm cháu giật cả mình.”
“Haha… Tiểu tiên nữ. Chúng ta chơi trò cút bắt đi.”
“Hả?” Cô nhìn bà.
Bà nội Lục đã ra sức chạy đến cửa.
Đồng Tịch giật mình.
“Bà nội đừng chạy. Mọi người giúp cháu giữ bà nội lại.”
Lúc này người làm trong nhà liền chạy ra.
Nhưng bà đã chạy khá xa.
“Chia nhau ra tìm bà đi. Ở đây không an toàn.”
“Chúng tôi biết rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388945/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.