Cuối cùng, một người đứng dậy lên tiếng.
“Chủ tịch Lục! Là tôi sai. Mong ngài có thể rộng lượng cho chúng tôi một cơ hội.”
Lục Tử Ngôn gõ tay lên bàn cũng không nói là được hay không.
Người vừa lên tiếng đổ mồ hôi vẫn đứng yên bất động chờ đợi câu trả lời của anh.
Lục Tôn cảm thấy tình hình không ổn liền hạ giọng nói gì đó với Tô Khuynh.
Lục Triều ở một bên cứ ngây ngốc đến tận bây giờ. Lục Tử Ngôn thật sự là đi lại được rồi… Anh ta bắt đầu lo sợ rằng Lục Tử Ngôn sẽ trả thù mình.
Lục Tử Ngôn lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Mọi người biết vì sao đến tận giờ phút này vẫn còn có thể ở lại Lục Thị không.”
“Chúng tôi…” Mọi người ngập ngừng.
“Vì ba tôi. Mọi người đã cùng ông ấy cố để có ngày hôm nay. Lúc ông ấy mất vẫn muốn tôi giữ lại Lục Thị để mọi người có thể tiếp tục thay ông ấy.”
Ai cũng lặng người… Lòng tham đã làm mờ mắt họ nên mới.
“Chủ tịch! Chúng tôi sai rồi. Chúng tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mong ngài có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội.”
Những người có tuổi ở đây đã từng góp sức vào Lục Thị. Nhưng khi ba anh mất, mọi người cũng vì lòng tham của mình mà chia năm xẻ bảy không còn đoàn kết nữa.
“Nếu tôi không tình thì giờ phút này các người có thể ngồi ở đây không. Vấn đề này đến đây kết thúc.”
Vừa nghe đến đây họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388944/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.