Một ngày trôi qua với quá nhiều cảm xúc. Cô chóng tay má nhìn anh làm việc mà mỉm cười.
Lục Tử Ngôn xoay lại.
“Em dậy rồi à.”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Sắp xếp một số vấn đề của Lục Thị.”
“Anh quản cả Lục Thị sao?”
Cô mở to mắt nhìn anh. Sao anh làm nhiều việc như vậy không sợ tiền đè chết luôn à.
“Ừm!”
Cô đứng dậy đi về phía anh. Vòng tay qua cổ, tựa đầu lên vai anh.
“Ông xã! Làm việc cũng phải giữ gìn sức khỏe. Chân anh cũng vừa khỏi thôi.”
Anh nắm lấy tay cô.
“Anh biết rồi. Sáng mai, em đến Lục Thị cùng anh.”
“Em sao? Em…”
“Lục phu nhân! Em danh chính ngôn thuận bước vào Lục gia. Tất cả mọi người đều biết.”
Đồng Tịch gật đầu. Cô biết ngày hôm ấy anh công khai trước tất cả mọi người về quan hệ của hai người là để cô không suy nghĩ lung tung nữa. Mọi suy nghĩ của cô, anh đều biết. Chỉ là, anh không nói ra mà thôi. Cái gì anh cũng nghĩ cho cô, còn cô chẳng giúp gì được cho anh cả.
Anh không mấy dùng sức đã dễ dàng kéo cô ngồi lên chân mình.
Vòng ta qua eo nhỏ, hôn lên cổ cô.
“Chuyện gì đã qua cứ để nó qua. Điều em cần làm bây giờ là sống thật tốt, thật vui vẻ. Hiểu không?”
“Ừm! Chúng ta cùng cố gắng sống bên nhau thật lâu.”
Tay cô đan vào tay anh.
“Vậy mới là Đồng Tịch mà anh yêu nhất.”
[…]
***
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388943/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.