Đồng Tịch đang say ngủ nghe tiếng điện thoại khẽ mở mắt ra. Đầu cô còn gối trên tay anh mà cọ cọ.
“Tớ nghe!”
[Cậu đang ngủ sao?]
“Ừm! Có việc gì không?”
Lâm Anh ngờ vực, nay là thứ năm đáng lí ra Đồng Tịch đang ở công ty. Sao giờ vẫn còn ngủ.
[Nay, cậu không đi làm sao?]
“Không, đến tuần sau tớ mới vào làm. Cậu tìm tớ có gì không?”
Miệng nhỏ mấp máy nhưng mắt lại khép lại.
Lục Tử Ngôn vỗ nhẹ vào lưng cô.
Lâm Anh càng nghe càng sửng sờ. Đồng Tịch mà dám nghỉ đến mấy hôm liền.
[Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói tớ biết đi. Xem tớ có giúp được không.]
“Tớ xin nghỉ vài hôm đi đến nước S với chồng tớ.”
[Cái gì?]
Lục Tử Ngôn nhíu mày, vì giọng nói bên trong điện thoại vọng ra khá lớn.
Anh lấy điện thoại từ tay cô, không muốn ai làm phiền vợ anh.
“Tịch Nhi hơi mệt. Có việc quan trọng không em.”
[Không, không có. Không làm phiền hai người.]
Tiếng tút tút vang lên…
Lâm Anh càng lúc càng ngây người rồi lại kích động. Dòng trạng thái của Đồng Tịch ngày hôm ấy vì bàn tay đẹp đẽ mà bùng nổ, giờ lại đến giọng nói này. Trời ơi! Tôi muốn biết chồng của Đồng Tịch trong như thế nào.
[…]
Trần Tiểu Linh cũng đến cùng Lục Triều. Cô ta không thể nào chấp nhận mình sẽ mất tất cả.
Sau khi nghe ba mình đến gặp Lục Tử Ngôn ở bệnh viện và còn nhắc đến việc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388928/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.