Lục Tử Ngôn cũng không hỏi vì sao cô lại muốn trở về thành phố B nhanh như vậy. Rõ ràng anh biết cô rất thích nơi này. Anh dịu dàng vén mái tóc cô ra sau.
“Được!”
Đồng Tịch biết mình ích kỷ nhưng cô cũng là con người. Cô cũng muốn giữ lấy hạnh phúc nhỏ của mình. Cô không biết anh có bao nhiêu bí mật nhưng chỉ ở trang trại S này cô đã khó chấp nhận được rồi. Còn gia đình anh, cô rất sợ… Sợ tất cả mọi thứ.
“Tử Ngôn! Em xin lỗi.”
“Ngốc! Là anh sai không nghĩ đến cảm xúc của em.”
Đồng Tịch lắc đầu, mắt cô cay cay. Lục Tử Ngôn, anh đừng tốt với em như vậy. Anh càng tốt với em, em lại càng ích kỷ muốn giữ anh bên cạnh. Bất kể anh là ai em không cần biết. Em chỉ biết anh là chồng em… Lục Tử Ngôn bình thường như bao nhiêu người khác.
Dì Trần từ trong nhà bước ra.
“Cậu Lục về rồi. Tôi đã chuẩn bị bữa tối xong. Từ trưa đến giờ vợ cậu không ăn gì cả. Tôi khuyên mãi cô ấy cũng không ăn. Có lẽ là đợi cậu về ăn cùng.”
“Cám ơn dì đã chăm sóc Tịch Nhi.”
“Không có gì. Tôi chỉ làm việc mình nên làm thôi. Để tôi vào dọn cơm ra.”
Lục Tử Ngôn gật đầu.
Đồng Tịch mím môi.
“Em…”
“Em không ngoan nữa rồi.”
Lục Tử Ngôn niết nhẹ lòng bàn tay cô.
Đồng Tịch đứng dậy khỏi người anh. Từ lúc nào mình lại bám anh như vậy.
“Bà xã!”
Tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388927/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.