Lâm Anh nhìn cách Lục Tử Ngôn đối xử với Đồng Tịch cũng biết là cô vô cùng hạnh phúc.
Lâm Anh nhìn cũng thấy vui cho bạn mình. Nghĩ đến trước đây thì sao khi ở bên cạnh Hà Duy, luôn phải tiết kiệm đủ thứ, bất kỳ chuyện gì cũng sợ hắn ta không vui.
Dường như Đồng Tịch cũng bắt đầu ỷ lại vào việc có anh quan tâm đến bản thân cô không nhận ra.
“Có làm phiền hai người không vậy?”
“Hai người cứ trò chuyện.”
Lục Tử Ngôn niết tay cô.
“Anh vào trong một chút.”
“Ừm!”
Bóng dáng anh khuất sau cánh cửa.
Lâm Anh liền nhoài người qua ghế kích động.
“Trời ơi! Chồng cậu đúng là cực phẩm mà. Hèn gì cậu giấu kín như vậy.”
“Tớ không giấu mà. Cậu không thấy anh ấy đi lại không tiện à.”
Lâm Anh lườm cô một cái.
“Tớ nghe có người nói, lúc trời mưa tầm tã cậu không mang ô. Một người ngồi trên xe lăn đến đón cậu. Lúc đó tớ còn không tin, giờ thì tin là có thật rồi. Chồng cậu rất tinh tế á.”
Đồng Tịch bật cười.
“Cậu moi tin ở đâu ra nhiều vậy.”
“Haha… Ngày hôm qua, vừa nghe giọng nói trầm ấm ấy qua điện thoại, còn cả bàn tay đẹp đẽ hôm cậu đăng lên dòng trạng thái. Má ơi, tớ tò không ngủ được luôn á.”
“…” Đồng Tịch. Có cần kích động đến vậy không.
Cô khẽ nhìn vào cánh cửa phòng mỉm cười.
“Đó thấy không, nhìn nét mặt cậu là biết rồi. Ngưỡng mộ quá!”
“Cậu ăn sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388929/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.