Khi ánh nắng buổi sáng rọi vào khung cửa kính. Đồng Tịch khẽ mở mắt ra.
Lục Tử Ngôn đang nhìn cô, giọng ôn nhu.
“Bà xã! Chào buổi sáng.”
Mỗi sáng chỉ cần nhìn anh như vậy cô đã thấy ngọt ngào muốn chết rồi.
“Anh dậy từ lúc nào, nhìn em bao lâu rồi?”
“Khá lâu. Sao vậy?”
Đồng Tịch che mặt vùi vào trong chăn.
“Mới ngủ dậy sẽ rất xấu.”
Lục Tử Ngôn bật cười.
“…” Đồng Tịch nghe giọng cười của anh càng xấu hổ lợi hại hơn. Có phải rất xấu không.
Lục Tử Ngôn ôm chặt cô vào lồng ngực mình.
“Anh chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp và đáng yêu trên giường thôi.”
“Dẻo miệng.”
Quả thật, từ lúc kết hôn với Lục Tử Ngôn cuộc sống của cô vô cùng êm ái. Mỗi một ngày trôi qua đều rất đáng trân trọng.
“Không nói với anh nữa. Em đi làm đây.”
Cô muốn xuống giường.
Lục Tử Ngôn bắt đắc dĩ nới lỏng tay ra. Thật sự là nhìn cô như vậy lại càng muốn đè xuống mà khi dễ.
Ăn chay ngần ấy năm vừa nếm được vị thịt liền không thể kiềm chế được. Nhưng biết phải làm sao đây. Cô vợ nhỏ của anh quá ngọt ngào.
Đồng Tịch thay quần áo xong liền xuống bếp nấu bữa sáng.
Thật ra bữa sáng mà cô chuẩn bị là bánh bao, sữa đậu nành nóng.
Xoay người lại, cô đã nhìn thấy Lục Tử Ngôn phía sau.
“Nay ăn tạm vậy. Hôm qua, em về hơi muộn nên…”
Cô hơi xấu hổ. Thẻ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388920/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.