Đồng Tịch trở về nhà khá muộn vì Tô An Kiều. Cô ta đánh không được Đồng Tịch nên ghi thù mới dùng công việc để đàn áp.
Vừa đến cửa, cô chỉnh lại quần áo để không nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mình.
Mở cửa ra, cả căn nhà tối om.
Sự lo lắng bắt đầu ập đến.
"Ông xã, anh đâu rồi. Trả lời em! Lục, Tử Ngôn. Cố gắng đứng vững tìm vị trí bật đèn. Nhưng không thể bật được.
Cô bắt đầu hốt hoảng muốn tìm người giúp đỡ.
Bất ngờ ánh sáng nhỏ loé lên.
Cô sững sờ đứng yên, âm thanh bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên. Là Lục Tử Ngôn, dưới ánh nến mờ ảo nhìn anh càng không chân thật một chút nào. Cô chầm chạm bước về phía anh. Cố nén tiếng khóc của chính mình. Hoá ra, hôm nay là sinh nhật mình đến cô còn không nhớ nổi. Vậy mà…
“Cầu nguyện đi em.”
Đồng Tịch chấp tay, nhắm mắt cầu nguyện. Cô mở mắt ra, cúi xuống thổi nến.
Lúc ánh nến bánh sinh nhật tắt, đèn đã được anh bật sáng.
Anh đặt chiếc bánh kem lên bàn.
Đồng Tịch nhìn anh.
Lục Tử Ngôn dang tay ra.
Đồng Tịch khụy xuống ôm chặt lấy anh, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, ướt đẫm cả một mảng áo anh.
Lục Tử Ngôn xoa xoa mái tóc dài dịu dàng lên tiếng.
“Có phải anh đã làm em không vui. Anh xin lỗi.”
Đồng Tịch lắc đầu vẫn cố tựa vào anh. Sau một lúc, cô mới ngẩng đôi mắt ươn ướt lên nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388919/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.