Đồng Tịch cũng nhận ra anh không ăn được nhưng vẫn muốn làm cô an tâm. Anh quả thật làm cô phải suy ngẫm. Gia đình anh, thật ra thế nào. Họ sẽ yên tâm để con mình đi đến đây trong tình trạng này. Còn việc bắt kết hôn đó là sao?
Còn một điều nữa liệu Hà Duy sẽ để yên chuyện này sao.
Cả đoạn đường, cô đều nghĩ đến vấn đề này. Cô nhìn sang.
"Lục Tử Ngôn! Bao giờ anh đi?"
Anh nhìn cô vén mái tóc dài rũ xuống gương mặt xinh đẹp mỉm cười.
"Tạm thời không đi nữa. Sức khỏe tôi hiện tại không chịu được."
Đồng Tịch càng lúc càng lo lắng. Nếu anh đi thì Hà Duy có đến gây rối coi cũng không sợ. Còn mặt khác, cô cũng lo cho sức khỏe của anh. Có phải con người cô rất mâu thuẫn không.
"Em yên tâm, tôi sẽ không làm gánh nặng cho em."
"Không phải. Tôi biết Hà Duy tính tình hẹp hòi. Chỉ sợ anh ta sẽ gây ra phiền phức cho anh."
Lục Tử Ngôn ôm lấy cô, giọng trầm ấm khẽ vang lên trên đỉnh đầu.
"Ngoan! Tin tưởng tôi."
Đồng Tịch khựng lại khi nghe câu nói của anh. Mặt có chút nóng lên. Nhịp tim mạnh mẽ đang đập bên tai cô. Tại sao cái ôm này lại làm cô tham luyến. Rất ấm áp...
"Ừm!" Cô khẽ đáp lại.
[...]
Về đến nhà, tâm trạng cô cũng thả lỏng một chút. Vừa mở cửa ra đã ngã xuống ghế sofa.
"Thoải mái quá."
Nhưng một giây sau, cô ngồi bật dậy nghiêm túc.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388908/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.