Cô đã gọi xin nghỉ phép vài hôm để chăm sóc anh. Mặc dù cũng không dễ dàng gì. Mới vào làm đã xin nghỉ phép tất nhiên sẽ bị người ta mắng vài câu rồi.
Đồng Tịch vừa mở cửa ra trên chiếc giường trống rỗng. Vội vàng đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.
"Lục Tử Ngôn, anh có trong đó không?"
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Trong lòng cô lại suy nghĩ lung tung chạy ra ngoài.
Vừa nhìn thấy hộ lí cô đã níu lấy tay.
"Bệnh nhân trong phòng này đâu rồi? Tôi vừa ra ngoài khi vào đến đã không thấy."
Hộ lí thấy ánh mắt đỏ ngầu của cô cũng hiểu được phần nào liền trả lời. Đúng là vợ chồng mới cưới đều như vậy.
"Cô bình tĩnh đã. Bác sĩ vừa đưa anh ấy đi kiểm tra thôi. Không sao cả."
Đồng Tịch như thở phào.
Cô rất sợ... Lúc bà nội ở bệnh viện họ cũng mang bà đi. Và mãi mãi không trở về. Bà là người đối với cô tốt nhất.
"Cám ơn!"
Cô ngồi xuống ghế bên ngoài hành lang, nhắm mắt.
Chợt một giọng nói giễu cợt phía sau lưng cô vang lên. Dù không nhìn cô cũng biết là ai. Tại sao đi đâu cũng gặp họ như vậy.
"Anh xem có phải cô ta đang cố tình tìm cách gặp anh không. Đúng là mặt dày mà."
Đồng Tịch đứng dậy nở nụ cười.
"Miệng của hai người lúc nào cũng không sạch sẽ như vậy. Lần sau nếu ra đường nhớ đánh răng cho sạch sẽ vào."
"Cô..."
Hà Duy kéo tay Tô An Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388907/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.