"Nếu lần sau còn quấy rối cô ấy. Sẽ không nhẹ như vậy đâu."
"Mày... Mày..." Hà Duy tức muốn hộc máu.
Ngón tay đan chỉ về phía anh bị giữ lại. Lực tay khiến anh ta đau đến mức thét lên.
"Đau. Gãy mất, thả ra nhanh. Tao sẽ kiện mày."
"Có cần tôi giúp anh gọi điện thoại không."
"Á... Đau.... Quá!"
Giọng càng lúc càng thảm.
Tô An Kiều sợ hãi lùi lại phía sau.
Đồng Tịch lúc này mới giật mình trước vẻ ôn nhu thường ngày của Lục Tử Ngôn.
"Lục Tử Ngôn, thả ra đi."
Lục Tử Ngôn hất tay anh ta ra, nắm lấy cổ tay cô.
"Có đau không?"
Đồng Tịch lắc đầu, cô sắp ngốc đến nơi luôn rồi. Sao cùng một khoảnh khắc mà thái độ hoàn toàn khác nhau. Cái này lật mặt còn hơn lật bánh trán nữa.
Lúc này, Tô An Kiều mới chạy đến đỡ anh ta đứng dậy lắp bắp.
"Hai, hai người, đợi đó."
Cô ta đỡ Hà Duy rời khỏi.
Đồng Tịch thở phào, nhìn xuống chiếc điện thoại nằm trên nền gạch.
"Anh có sao không?"
"Vẫn ổn."
"Anh ta là người thù dai. Anh không sợ sao?"
"Em nghĩ sao?"
"..." Đồng Tịch. Chắc là câu hỏi thừa rồi.
Vị bác sĩ bước ra khỏi phòng khám đi đến.
"Thủ tục tôi đã chuẩn bị xong. Hai người có thể về được rồi."
"Hả? Tiền thanh toán là bao nhiêu?"
"Đã thanh toán xong. Để tôi gọi xe giúp hai người."
"..." Đồng Tịch. Có cái gì đó sai sai.
"Em muốn tiếp tục ở lại đây à."
Cô vội vàng lắc đầu.
"Không có."
Trước khi đẩy anh về phòng để thu dọn quần áo, cô còn không quên nhặt lên chiếc điện thoại.
Anh hướng mắt về hộp giữ nhiệt trên bàn.
"Mua cho tôi sao?"
"Ừm! Anh ăn đi để tôi thu dọn."
Anh đưa tay lên vẫn còn cắm ống truyền dịch.
"Em đút tôi được không?"
"Ừm được." Cô có chút ngập ngừng. Hai người cũng không thân đến mức độ đó... Với lại, ai vừa rồi còn ném cả điện thoại vào mặt Hà Duy đến vỡ cả đầu. Nhưng nói gì thì nói chiếc điện thoại này chắc chắn kinh khủng thật. Không một vết trầy xước.
Cô mở hộp giữ nhiệt ra.
Tay cầm muỗng, sao tự nhiên mình lại hồi hộp như vậy. Hít sâu một hơi, cô ngồi xuống cạnh anh.
Lục Tử Ngôn khẽ cười, tay nhận lấy.
"Đùa thôi, em không cần căng thẳng như vậy. Tôi tự ăn được."
Đồng Tịch mắt chớp chớp.
"Không cần thật sao."
"Ừm!"
Vị bác sĩ lúc nãy mở cửa bước vào.
"Cậu đang ăn à. Vậy tôi quay lại sau vậy."
"Không cần."
Thật ra, anh ăn để cho cô vui thôi. Anh cũng không nuốt nổi. Giờ anh thật sự là không khỏe một chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]