Đồng Tịch tâm trạng không tốt, rõ ràng là anh ta cắm sừng cô trước. Mà giống điệu họ cứ như chính cô là người làm sai.
"Anh chờ tôi một chút. Tôi chuẩn bị bữa tối."
Anh nắm lấy cổ tay cô.
"Em vất vả cả ngày rồi. Nghỉ ngơi trước."
Đồng Tịch khựng lại nhìn anh. Một người xa lạ còn quan tâm đến mình như vậy. Nghĩ đến trước kia, cô làm việc giúp anh ta đến tận khuya. Nhưng một câu quan tâm cũng không có.
"Không sao. Anh vào tắm trước đi. Cần gì cứ gọi tôi. Tôi chuẩn bị một chút là xong."
Thấy ánh mắt cô như vậy anh cũng đành rút tay lại.
"Được!"
Anh đẩy xe lăn vào trong phòng.
Giấy ly hôn vẫn ở đầu giường, có lẽ cô chưa từng xem qua. Anh cầm lấy.
Tách! Tiếng bật lửa vang lên. Mẫu giấy giờ đã cháy rụi trong chiếc hộp.
"Là em tự từ bỏ cơ hội."
Quả thật với anh việc tắm rửa cũng không mấy dễ dàng gì. Mỗi lần cố sức sẽ rất đau, rất đau nhưng anh biết mình không thể ỷ lại vào bất kỳ ai. Hiện tại, anh phải mau chóng khỏe lại vì trách nhiệm với một người.
Anh nhìn xuống chân mình mím chặt môi...
Đồng Tịch nấu lẩu hải sản cay. Lâu lâu ăn sang một bữa cũng như thưởng cho chính mình. Nếu là cô trước kia tuyệt đối sẽ không ăn phung phí như vậy.
Cô nhìn bàn thức ăn mình chuẩn bị.
Lục Tử Ngôn cũng đang nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô.
"Nấu món gì thơm vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388904/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.