Đồng Tịch vẫn ngây người nằm trên ghế. Chẳng lẽ, cô đã nói gì làm anh tổn thương nên mới nói như vậy.
Chợt nhớ về những gì mình đã trải qua trước đây, mắt cô cay cay... Tình yêu của cô họ không trân trọng. Giờ thì nó có còn ý nghĩa gì? Hà Duy nói đúng, cô cũng không còn là cô gái tuổi đôi mươi mơ mộng tình yêu màu hồng nữa. Anh ta đã cho thấy cuộc sống này luôn tàn nhẫn như vậy. Chưa chắc bạn cho đi sẽ nhận lại trái ngọt. Ba năm qua, cô vì anh ta làm việc quần quật ngày đêm đến ngủ cũng mơ đến công việc. Tiền tích góp cũng đều đưa anh ta để lập nghiệp. Giờ thì anh ta đã trở nên giàu có... Còn cô hiện tại chỉ là một kẻ nghèo không hơn không kém.
Nằm lăn lóc trên ghế sofa cả đêm đến khi gần sáng cô mới ngủ thiếp đi.
Lúc này, anh mở cửa ra.
Cô gái cuộn tròn lại, đèn vẫn bật sáng.
Anh lắc đầu, đẩy xe về phía Đồng Tịch. Lấy chăn bên cạnh kéo đắp cho cô. Nhìn một lúc lâu, anh với tay tắt đèn.
Trong bóng tối mờ ảo, người con gái ngủ trên ghế, người bên cạnh nhìn ra ô cửa kính.
[...]
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên đã rọi vào ô cửa kính.
Đồng Tịch giật mình xem đồng hồ, vội vàng lấy quần áo. Cô mở cửa đi vào trong nhưng lại khá nhẹ nhàng như sợ làm anh tỉnh giấc. Thay quần áo xong, cô lại rón rén ra ngoài.
Vừa đến cửa đã nghe giọng nói trầm thấp vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388903/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.