Thông tin anh cần rất nhanh đã được gửi đến. Mở mail ra xem...
[Boss! Ngài đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón ngài.]
"Không cần quan tâm đến vấn đề này của tôi. Anh cứ hoàn thành việc tôi giao là được."
[Vâng! Nhưng chân của ngài thì sao?]
Không có câu trả lời chỉ là âm thanh tút tút của cuộc gọi kết thúc.
[...]
Lục Tử Ngôn đẩy xe vào trong phòng, tấm chăn mỏng anh đã tháo xuống. Anh dùng tay đỡ lấy chân mình đặt xuống phía dưới. Chóng tay lên giường mượn sức đề đứng dậy. Một chân hiện tại vẫn đang bó bột chưa thể cử động. Chân còn lại có thể hoạt động như không đứng lâu được.
Cánh cửa phòng chỉ khép lại.
Đồng Tịch từ bên ngoài trở về, cô vừa định mở cửa thì nhớ ra mình đã nhường lại cho một người. Cô khẽ nhìn vào trong xem ảnh đã ngủ hay chưa thì ngây người.
"Em đứng đó đến bao giờ."
Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.
Đồng Tịch giật mình, mở cửa ra chậm chạp bước vào. Chỉ nhìn thôi cũng biết là rất đau rồi.
"Tôi nói là rất khó coi rồi mà."
Dường như anh cũng không có ý định giấu cô. Chỉ đơn giản là làm cô sợ.
Đồng Tịch mím môi, tay khẽ đưa lên muốn chạm vào.
"Không sợ à."
Đồng Tịch lắc đầu.
Nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại.
"Được rồi. Tôi tin em không sợ.". Truyện Truyện Teen
"Dường như đây là vết thương mới."
"Ừm!"
"Vậy anh không phải là bị từ trước." Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388902/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.