Đồng Tịch mở điện thoại ra tìm kiếm công việc. Dù sao cô cũng không muốn anh chịu khổ cùng mình. Chợt cô cảm thấy hơi xấu hổ, liếc mắt nhìn anh.
"Anh tên gì vậy?"
"Khụ!" Anh đang uống nước nghe câu hỏi của cô mà xém chút nữa sặc chết. Cô vợ này là quá vô tâm. Vậy lúc cô nhìn quyển sổ nửa ngày là nhìn gì.
"Anh sao vậy?" Cô bỏ điện thoại xuống đi về phía anh.
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
"Kết hôn mà ngay cả tên chồng mình em cũng không xem."
Đồng Tịch miệng giật giật, quả thật là không thể cãi lại được.
"Xin lỗi! Để tôi đi xem vậy."
"Lục Tử Ngôn!"
Đồng Tịch khựng lại khoé môi khẽ cong lên. Cô xoay người lại.
"Tên anh nghe rất êm tai nha. Cũng như giọng nói của anh vậy."
"Nịnh bợ."
"Tôi nói thật mà. À... Tôi quên mất, anh nói quê ở đây. Vậy hiện tại, anh ở với ai?"
"Với em!" Câu trả lời ngắn gọn vô cùng đơn giản.
"..." Đồng Tịch ho một tiếng.
"Ý là có cần đưa anh về nhà nói chuyện này không? Nếu họ không chấp nhận thì sao? Tôi sơ ý quên mất chuyện này." Cô càng nói giọng càng nhỏ dần.
"Em nghĩ kết hôn là gì?"
Đồng Tịch nhìn anh. Ý anh là sao?
"Còn với tôi kết hôn là cả một đời. Dù khởi điểm là gì cũng được nhưng khi tôi cầm bút kí vào tôi sẽ có trách nhiệm với quyết định của mình."
Giờ cô đã hiểu ý anh là gì. Một người ít nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388901/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.