Sau bữa tối, cô vào bếp để rửa bát. Nằm trên ghế xem tivi một lúc thì ngủ thiếp đi. Quả thật ngày hôm nay quá mệt mỏi rồi.
Tiếng tivi vẫn vang lên giọng nói, đèn vẫn bật sáng.
Cánh cửa phòng mở ra. Anh đẩy xe lăn về phía cô. Vậy mà đã ngủ rồi. Anh với lấy chiếc điều khiển trên bàn tắt tivi đi. Chợt cảm giác nhịp thở cô có chút khác thường. Đôi mày khẽ nhíu lại.
"Đồng Tịch!" Anh gọi một tiếng nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Anh đẩy xe lại gần cô một chút, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. Nóng! Rất nóng!
Miệng cô mấp máy cứ như đang nói sản.
"Hà Duy! Tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai? Tại sao ai cũng ghét bỏ tôi?"
Anh mím môi... Trước tiên phải hạ sốt cho cô trước đã.
Đẩy xe về phía ngăn kéo nhỏ, anh mở ra để tìm. Nhưng tất cả đều trống rỗng.
Giờ này cũng quá muộn để nhờ người khác giúp đỡ. Tìm kiếm một lúc cuối cùng cũng được chậu nước và khăn.
Lau người cũng là cách tốt nhất để hạ sốt. Dù sao, anh cũng là lần đầu tiên chăm sóc người khác. Anh lau người cho cô đến tận hai giờ sáng thì cơ thể cũng đã mát trở lại.
Anh ngồi cạnh nhìn cô rất lâu. Lấy điện thoại ra, anh gửi tin nhắn đi.
"Tôi tôn trọng em nhưng không đồng nghĩa chấp nhận người khác làm tổn thương em."
[...]
Đồng Tịch đầu hơi đau, xoa xoa thái dương. Chợt nhớ ra mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388900/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.