Xe dừng lại căn hộ ba không ba.
Anh nhìn xung quanh một vòng.
Đồng Tịch sau khi thanh toán tiền taxi lại vòng ra phía sau xe lăn.
"Tôi đưa anh lên nhà."
Vào trong thang máy.
Có vài người cũng theo sau.
Ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông bên cạnh cô.
Đồng Tịch cảm thấy không thoải mái lắm trước ánh mắt này. Nhưng đã là khu nhà tập thể thì không thể tránh khỏi sự tò mò dòm ngó của những người xung quanh.
Giọng một cô gái thiếu tế nhị vang lên.
"Anh ấy đẹp trai quá. Mà chân lại tật nguyền."
Đồng Tịch muốn lên tiếng.
Cổ tay được bàn tay thon dài giữ lại.
Giờ cô mới để ý là anh mang găng tay có phải cô quá vô tâm rồi không.
"Không cần để ý."
Ting! Cửa thang máy mở ra.
Đồng Tịch đẩy anh ra ngoài.
Cô mở cửa vào căn hộ của mình.
Đồng Tịch cười cười thu gom lại vật dụng trên ghế sofa.
"Anh chờ tôi một chút."
Tại sao mình lại đãng trí như vậy chứ. Đồ lót mới mua hôm qua lúc khui ra lại để trên ghế. Hy vọng là anh sẽ không nhìn thấy nếu không xấu hổ chết mất.
Anh đẩy xe lăn về phía ghế cầm lên.
"Còn một cái."
Đồng Tịch mặt đỏ như trái cà chua chín. Cái quần chíp ren màu đỏ. Cô nhanh chóng chạy lại lấy giấu ra sau. Rồi lập tức chạy vào trong phòng.
Lúc này, anh mới lấy điện thoại ra ấn gọi đi.
Rất nhanh bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388899/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.