Trờiđã sáng từ lúc nào, tôi vẫn ngồi trên giường, tóc tai rối bù, mắt nhắm mắt mởnhìn cái đồng hồ kêu tích tắc trên tường. Chín rưỡi! Con số trên đồng hồ làmtôi giật cả mình.
“Lạimuộn rồi...”. Tôi vừa than thầm, vừa lấy tay cào cào lại tóc. Trước tiên phảitìm điện thoại từ đống hỗn độn này rồi gọi tới tòa soạn để xin nghỉ, sau đó lụctrong đống quần áo bẩn vứt bừa bãi trên sàn một cái váy có vẻ sạch sẽ một chútđể mặc.
Trongtủ lạnh là một đống đồ để lung tung, còn nửa hộp sữa, hộp nước hoa quả thì cạntới đáy rồi, mấy cái bánh mì đã cứng đơ, vì tối qua tôi quên không buộc kín. ĐuĐu và Bội Bội đói quá cũng bắt đầu biểu tình, kêu ầm ĩ.
“Á! Tôikhông sống nổi nữa rồi!”. Tôi đứng giữa phòng hét lên, đúng là chẳng có ai thèmquan tâm tới tôi cả.
“Alô,Lâm Sở hả? Mau lái xe tới đây đón mình đi, có chuyện lớn đấy!”. Tôi gọi điệncho Lâm Sở, chuẩn bị ra ngoài.
“Ôi mẹơi, sắp thành chuồng lợn rồi đấy!”. Lâm Sở đứng lấp ló ngoài cửa, không dámbước vào.
“Mau,tới công ty Cố Đại Hải!”. Tôi vừa chải đầu vừa lao ra ngoài cửa, đạp trúng mộtcái vỏ dưa, ngã oạch trên sàn.
“Cậuđịnh làm gì hả?”. Lâm Sở vừa lái xe vừa chau mày hỏi.
“Dù hômnay Cố Đại Hải có chết, mình cũng phải lôi anh ấy về nhà bằng được!”. Tôi thắtdây an toàn vào. Việc quan trọng nhất cần làm bây giờ chính là bắt ông chồngtôi về nhà, không thì tôi chẳng sống nổi mất.
“Nhìncậu bây giờ như kẻ điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-co-dam-khong/3102923/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.