Thomas bị Lâm Sở thẳng thừng đoạn tuyệt, khóc lóc ầmĩ, mắng Lâm Sở không phải là người, không trượng nghĩa, Lâm Sở không nén nổitức giận, chửi ngay: “Tao không muốn nói chuyện trượng nghĩa với mấy thằng lưumanh!”, hắn liền câm họng, không nói được gì nữa.
“Sướng thật! Cậu không thấy đấy thôi… Hắn thế nàynày…”. Lâm Sở cười hả hê, đạp chân xuống đất.
“Thôi thôi, không được mất cảnh giác đâu dấy, cậu phảicẩn thận mới được! Nhất là A Mông ấy, cứ thấy giai là mắt sáng lên… Chẳng có títự trọng gì cả!”. Tôi bảo. Tôi bị cả nhà hạ lệnh cấm uống rượu, chỉ được uốngnước hoa quả. Lâm Sở cũng vì tôi mà thay đổi thực đơn, dường như tất cả tìnhcảm vốn dành cho đứa con chưa được sinh ra của cô ấy giờ chuyển hết sang chocon tôi.
“Ôi, may mà có các cậu, không thì mình chết chắcrồi!”. Lần này, A Mông đã biết ghi nhớ công lao to lớn của chúng tôi.
“Tất nhiên rồi, chúng ta đi chúc mừng tí đi!”. Mắt LâmSở sáng rực lên, cứ nhắc đến cái tên Thomas là cô ấy lại muốn đi ăn mừng.
“Thôi, không đi đâu, để dành tiền chữa bệnh cho DươngSiêu trước đã!”. A Mông vừa nói xong, không khí liền chùng ngay xuống.
“Ông trời thật không có mắt! Người tốt lại chẳng đượcđền đáp. Nhưng thật ra hai người bọn họ cũng không hẳn là người tốt”. Lâm Sởphán xong liền nằm dài lên sô pha.
“Trên đời có những kẻ chỉ suốt ngày ăn không ngồi rồi,đen đủi nhất chính là những người cao không tới, thấp không thông ấy”. Tôi kéochăn lên đáp, chẳng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-co-dam-khong/3102925/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.