Gầnđây, tôi thấy trong người rất khó chịu, không biết là tại tâm lý hay bị làm saonữa, lúc nào cũng có cảm giác trong bụng có cái gì đó, đêm nằm ngủ còn mơ thấymấy đứa trẻ con gọi tôi là mẹ nữa…
“Concó sao không? Sao mẹ thấy con cứ ngủ suốt thế?”. Mẹ Cố Đại Hải theo tôi vào tậngiường.
“Dạ,không sao ạ. Chắc tại con hơi mệt thôi”. Vừa nằm xuống, tôi lại bắt đầu thấykhó chịu.
“Haylà con đến bệnh viện khám thử xem sao?”. Mẹ chồng cứ nhìn tôi chằm chằm khiếntôi càng khó chịu.
“Khôngsao đâu mà mẹ, con vẫn khỏe!”
Tốiđến, Cố Đại Hải lại gần, nói với tôi. “Vợ ơi, hay vợ chồng mình đến bệnh việnkhám xem sao nhé!”
“Khámgì mà khám? Anh mong em chết hả?”. Tôi bực mình.
“Saoem lại nói thế?”. Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
“Anhmuốn gì hả?”. Tôi tiện tay vớ quyển tạp chí, đập anh ấy.
“Ngườitính không bằng trời tính, biết đâu lần này là thật đấy!”. Cố Đại Hải vẫn hớnha hớn hở nịnh nọt.
“Chịơi, của chị này!”. Cô bảo mẫu nhà A Mông đưa cho tôi que thử thai. Lúc nãy, tôitới nhà A Mông, nhờ cô trông trẻ đi mua giúp. Mặt cô bé đỏ bừng bừng như vừa bịnhúng vào nước sôi vậy.
“Cảmơn em nhé! Không sao đâu, người ta bán hàng chứ có nhìn em đâu mà lo!”. Tôibảo, lòng thầm nghĩ, có phải lần này mình hơi thất đức không nhỉ?
“Cậuxong chưa?”. A Mông sốt ruột đập cửa nhà vệ sinh.
“Từtừ, làm gì mà cậu cuống lên thế, đợi đã!”. Tôi hấp tấp cầm que thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-co-dam-khong/3102920/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.