Gầnđây, tôi thấy trong người rất khó chịu, không biết là tại tâm lý hay bị làm saonữa, lúc nào cũng có cảm giác trong bụng có cái gì đó, đêm nằm ngủ còn mơ thấymấy đứa trẻ con gọi tôi là mẹ nữa…
“Concó sao không? Sao mẹ thấy con cứ ngủ suốt thế?”. Mẹ Cố Đại Hải theo tôi vào tậngiường.
“Dạ,không sao ạ. Chắc tại con hơi mệt thôi”. Vừa nằm xuống, tôi lại bắt đầu thấykhó chịu.
“Haylà con đến bệnh viện khám thử xem sao?”. Mẹ chồng cứ nhìn tôi chằm chằm khiếntôi càng khó chịu.
“Khôngsao đâu mà mẹ, con vẫn khỏe!”
Tốiđến, Cố Đại Hải lại gần, nói với tôi. “Vợ ơi, hay vợ chồng mình đến bệnh việnkhám xem sao nhé!”
“Khámgì mà khám? Anh mong em chết hả?”. Tôi bực mình.
“Saoem lại nói thế?”. Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
“Ngườitính không bằng trời tính, biết đâu lần này là thật đấy!”. Cố Đại Hải vẫn hớnha hớn hở nịnh nọt.
“Chịơi, của chị này!”. Cô bảo mẫu nhà A Mông đưa cho tôi que thử thai. Lúc nãy, tôitới nhà A Mông, nhờ cô trông trẻ đi mua giúp. Mặt cô bé đỏ bừng bừng như vừa bịnhúng vào nước sôi vậy.
“Cảmơn em nhé! Không sao đâu, người ta bán hàng chứ có nhìn em đâu mà lo!”. Tôibảo, lòng thầm nghĩ, có phải lần này mình hơi thất đức không nhỉ?
“Cậuxong chưa?”. A Mông sốt ruột đập cửa nhà vệ sinh.
“Từtừ, làm gì mà cậu cuống lên thế, đợi đã!”. Tôi hấp tấp cầm que thử lê, cầu trờicầu Phật đừng có là hai vạch nhé! Tôi thầm khấn trong đầu rồi nhúng que thử vàolọ nước tiểu.
AMông kêu lên. “Ôi, ông trời đúng là không có mắt…!”. Trên que thử xuất hiện mộtvạch đỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát ra từ nhà ngục vậy.
“Giờđã chứng minh là cậu đoán bừa rồi nhé!”. Tôi dương dương tự đắc nhìn cô ấy.“Mình đã bảo là không thể mà, mình mà làm là cẩn thận lắm!”
“Thếnào cũng có ngày cậu dính chưởng!”. A Mông vẫn cố sống cố chết cãi lại. Cô ấyvừa thua cuộc, phải mời tôi đi ăn ở một trong những nhà hàng đắt nhất Bắc Kinh.
2.
AMông lấy một bát sò đầy rồi vắt chanh vào. “Này, theo cậu thì trong trường hợpnào ngoại tình là hợp lý nhất?”. Câu hỏi của cô ấy làm tôi suýt nữa phun hếtđống thức ăn trong miệng ra.
“Cậunói gì hà?”. Tôi lau miệng. “Ngoại tình thì có cái gì mà hợp với chả lý chứ!”
“Cũngchưa chắc đâu! Tại sao đàn ông con trai cứ uống nhiều rượu vào là dễ ngoại tìnhcòn con gái thì lại không chứ?”. A Mông đá tôi.
Trênđường về nhà, tôi còn cố hỏi lại cô ấy. “Cậu sẽ không ngoại tình đấy chứ hả?”
“Cậucòn ăn nói linh tinh là mình đánh chết luôn đấy!”. A Mông bắt đầu ghê gớm rồi.
“Thôithôi, mình còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”. Tôi vội vàng im miệng. Chắc chắn AMông đang giấu diếm chuyện gì đó, tôi hiểu tính cô ấy mà.
Đêmđã khuya mà Cố Đại Hải chưa chịu đi ngủ, làm tôi cũng không ngủ được. Anh ấy cứlải nhải bên cạnh. “Vợ ơi, mình đi viện khám nhé!”
“Đicái đầu anh ấy!”. Tôi ngồi bật dậy. “Em nói cho anh biết, hôm nay em đã thửrồi, một vạch! Không có gì cả!”
“Thậthả? Một vạch là sao?”. Cố Đại Hải hỏi tôi như một tên ngốc.
“Đimà hỏi mẹ anh ấy!”. Tôi kéo chăn, cuộn kín người lại.
“Hóara là không có gì… thì ra là không có gì… không có gì…”
Mộttiếng sau, Cố Đại Hải vẫn lẩm bẩm ngồi bên cái laptop, làm tôi ôm bụng cườingặt nghẽo trên giường.
“Cườicái gì mà cười! Đáng ghét!”. Cố Đại Hải ấn đầu tôi xuống.
“Ngủđi! Đừng có mà động đến em!”. Tôi nhắm mắt lại.
“Vợà, hay là mình hành động luôn nhỉ?”
3.
“Theonhững gì mình được biết, hiện giờ rất có khả năng A Mông đang ngoại tình”. Tôingồi xuống ghế, nói với Lâm Sở, cô ấy đang thay ống kính ở bên cạnh.
“Cậuấy lại nói lộ ra cái gì phải không? Đã để cậu biết rồi à?”
LâmSở tựa người vào lan can để lấy chỗ dựa, chỉnh ống kinh.
“Cáigì?”. Tôi phun nước vào quần cô ấy.
“Làmgì thế hả? Quần mình mới mua đấy!”. Lâm Sở rút ngay một đống giấy ăn ra rồi laulấy lau để.
“Ngoạitình! Ngoại tình!”. Tôi quay mặt cô ấy về phía trước.
“Ôimẹ ơi! Thomas?”
Chúngtôi trông thấy A Mông và Thomas đang khoác tay nhau đi ra từ quán cà phê gầnđó, chẳng đứa nào dám tin vào mắt mình nữa. Trước khi quen biết Lý Triển Bằng,A Mông đã từng mơ ước sau này sẽ lấy chồng ngoại quốc, nhưng khi gặp Lý TriểnBằng thì đã từ bỏ ngay ý định đó. Không ngờ ước mơ ngày xưa ấy bây giờ lại trởvề, đúng là không thể dễ dàng quên được mà.
“Hômnay, chúng ta đã nhìn thấy một việc rất khủng khiếp đấy!”. Tôi đã bảo khi cùngLâm Sở nấp vào một khóm cây giả ở gần chỗ họ, A Mông và Thomas vẫn đang tình tứvới nhau, còn dùng chung một cái ống hút nữa.
“Chuyệnnày mà để Lý Triển Bằng biết được, chắc anh ấy sẽ tức đến chết mất”. Lâm Sở tỏra rất kích động.
“Biếtcái gì cơ?”. Giọng Lý Triển Bằng từ phía sau lưng vang tới.
“Mìnhđang mơ phải không?”. Lâm Sở hỏi tôi.
“Mìnhkhông biết.”. Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, trông thấy ngay một đôi giầy da đenbóng lộn ở đằng sau.
“Á!”.Cả ba chúng tôi bỗng nhiên cùng hét lên.
“Này!Hai người đang nhìn gì thế?”. Lý Triển Bằng hỏi.
“À!Không có gì đâu!”. Lâm Sở vội vàng nhảy lên, kéo gì lấy cổ Triển Bằng. Rồi chỉnghe một tiếng “khục”, tiếp đến là một tiếng hét hết sức thảm thiết của LýTriển Bằng.
“Mạnhthêm một chút nữa là gãy cổ rồi đấy!”. Ông bác sĩ già nắn nắn cổ Lý Triển Bằngnhư thể đó là một quả dưa hấu.
“Ái!Ái! Bác sĩ nhẹ tay thôi ạ! Đau quá!”. Lý Triển Bằng khóc lóc.
“Xinlỗi nhé!”. Đứng ở bên cạnh, Lâm Sở ngoan ngoãn như một cô vợ hiền, lúc nãy, côấy đã “xuất chiêu” hơi quá đà, suýt nữa thì khiến Lý Triển Bằng đi đời rồi. Đếnlúc đó, có lẽ A Mông chẳng cần phải ngoại tình gì nữa, cứ đường đường chínhchính mà bồ bịch thoải mái thôi.
“LâmSở! Em không có thù oán gì với anh đấy chứ?”. Lý Triển Bằng sờ cái cổ đang đượcbác sĩ nẹp cứng lại, giờ chỉ còn lộ ra nửa khuôn mặt để nhìn chúng tôi.
“LâmSở nhất thời kích động thôi, chứ cậu ấy yêu quý anh lắm đấy!”. Tôi nói đỡ chocô ấy.
“Emđã thấy ai nhất thời kích động mà suýt giết chết con nhà người ta chưa hả?”. LýTriển Bằng đau đến phát khóc. Vị bác sĩ cũng mạnh tay quá. “Lâm Sở, trong nửatháng nữa, em có trách nhiệm hầu hạ anh đấy!”
“Đượcđược, em sẽ hầu hạ anh”. Lâm Sở cung cung kính kính đỡ Triển Bằng lên xe. “TiểuNgư, cậu đi cùng mình, đưa Lý Triển Bằng về nhà đã nhé!”
“Trờiơi, Lâm Sở, cậu làm cái trò gì thế hả?”. A Mông cứ ôm lấy cái cổ bó bột của LýTriển Bằng mà khóc.
“Mìnhsai rồi”. Lâm Sở cúi đầu bảo.
“Chúngmình cũng vì cậu cả đấy”. Suýt nữa tôi đã kể hết mọi chuyện ra.
“Vìmình cái đầu cậu ấy! Vì mình nên mới hại chồng mình thế này à?”. A Mông vừakhóc vừa thốt ra câu nói từ tận đáy lòng.
4.
“Mẹ!Con về rồi!”. Tôi đẩy cửa, bước vào nhà, mệt mỏi nằm lăn ra ghế.
“TiểuNgư à, con đã đi đâu thế? Đại Hải chờ con cả chiều nay rồi đấy!”. Mẹ tôi ngồixuống bên cạnh, vuốt tóc tôi.
“Ôi,mẹ đừng nhắc nữa! Suýt nữa thì Lâm Sở đã làm gãy cổ Lý Triển Bằng mẹ ạ”
“Lạiđánh nhau hả?”. Cố Đại Hải từ trong bếp đi ra, trên người toàn mùi sườn xàochua ngọt.
“Tốinay ăn sườn sao?”. Tôi ngẩng đầu lên.
“TiềuNgư nhà ta giỏi thật đấy! Mũi thính như Bội Bội ấy!”. Cố Đại Hải cười phá lên.
“TiểuNgư về rồi à?”. An Nguyệt cười tươi như hoa, lao đến trước mặt tôi, đúng lúctôi đang ăn vụng miếng sườn, làm tôi giật mình, suýt thì mắc nghẹn.
“Lấynước, lấy nước mau lên…!”. Cố Đại Hải vội vội vàng vàng chạy đi rót nước còn mẹthì vỗ vỗ vào lưng tôi.
“Trờiạ, chị định giết em đấy à?”. Tôi uống một ngụm nước lớn. “May mà món này cũngmềm, không thì em đi đời rồi đấy!”
“Saocon không cẩn thận chút nào thế hả?”. Mé tát nhẹ tôi.
“Xinlỗi…!”. An Nguyệt cứ ôm lấy anh trai tôi mà khóc. Giờ thì thần kinh chị ấy vôcùng nhạy cảm, động tí là khóc lóc, tôi nghĩ chị ấy là hiện thân của Lâm ĐạiNgọc. Con người này bỗng dưng trở nên yếu đuối, thật khiến người ta sợ.
“Anhà, qua đây em bảo!”. Tôi đứng ngoài ban công, gọi Thẩm Lãng.
“Gìvậy?”
“Giờlại tới trò gì thế?”. Tôi chỉ về phía An Nguyệt, hỏi.
“Đừngcó nói lung tung! Nếu không phải tại anh thì cô ấy cũng không bị bệnh như thếđâu”. Ông anh trai yêu quý trừng mắt nhìn tôi.
“Saochứ? Chó cùng rứt giậu đấy thôi!”. Tôi bảo. Đúng là tức chết đi được, Thẩm Lãngchẳng có chính kiến gì cả.
“Anhbiết em muốn tốt cho anh, nhưng mà An Nguyệt cũng đáng thương lắm..”
5.
Trờisắp sập rồi! Giờ Lý Triển Bằng cũng nghĩ ra lắm trò, anh ta kiếm đâu được mộtcái chuông nhỏ, cứ mỗi lần lắc lắc là Lâm Sở lại vội vàng lao tới hầu hạ nhưthái giám với vua ngày xưa vậy.
“Anhmuốn uống nước!”. Lý Triển Bằng đang chúi đầu vào đống tài liệu, chỉ ngẩng lên,nhìn lướt qua Lâm Sở một cái.
“Vâng,vâng.” Lâm Sở lập tức chạy đi rót nước.
“Á…Em muốn anh bỏng chết hả?”. Lý Triển Bằng há mồm kêu như ếch ộp.
“Saoanh lại nói thế? Để em đi lấy nước lạnh cho anh!”. Lâm Sở bảo. Nhân lúc LýTriển Bằng không chú ý, Lâm Sở giơ nắm đấm về phía anh ta.
Tôiđập tay lên bàn làm việc của Lý Triển Bằng. “Này Lý Triển Bằng, con người ta màcười sung sướng quá thì dễ hư hỏng lắm đấy!”
“Mồmmiệng em đúng là chẳng ra sao”. Lý Triển Bằng khổ sở ngước cổ lên nhìn tôi,giống hệt như con vịt chuẩn bị được đưa vào lò nướng.
“Anhsung sướng qua đấy nhỉ? Ở nhà thì có A Mông hầu hạ, tới công ty thì có Lâm Sởphục vụ, giờ chỉ cần một em nhân tình nữa là đủ bộ đấy!. Tôi dựa người vào bàn.
“Phântốt thì không nên để chảy vào ruộng người khác, hay em làm luôn đi!”. Lý TriềnBằng cười híp mắt, nói với tôi.
“Thôingay! Anh bỏ vợ đi rồi hãy nói câu ấy! Con hổ cái nhà anh, em không có gan độngvào đâu!”
“Này,hai người đang nói chuyện gì thế?”. Lâm Sở vừa đi mua cơm về.
“Đangkhen cậu đó!”. Tôi cầm lấy hộp cơm. “Khen là cậu làm việc chu đáo, Lý lão giađây đang có ý cưới về làm thiếp đấy”.
“Quênngay đi! Lão nương đây chỉ có bán sức không bán thân nhé!”. Lâm Sở cũng nói đùatheo tôi.
“Đừngmà, anh cho em làm vợ chính luôn!”. Lý Triển Bằng đứng dậy để chuẩn bị ăn cơm.
“Thôi,em còn muốn sống thêm mấy năm nữa, cứ làm bồ nhí trước đã!”. Lâm Sở lấy đũa ra.
“Aimuốn làm bồ nhí thế?”. A Mông cầm một túi nilon to, bước vào.
“À,Lâm Sở muốn gả cho Lý lão gia nhà cậu đấy mà”. Tôi bảo rồi mở cái túi ra, chẳngbiết trong đó có những gì nữa.
“Ok,bao giờ thì mở tiệc cưới đây?”. A Mông ngồi lên thành ghế, quàng tay qua, khoácvai Lâm Sở.
“Thếnày nhé, ba bọn mình trong ngoài phối hợp, hại chết Lý đại lão gia, sau đó thừahưởng gia tài!”. Lâm Sở đưa ra ý kiến.
“Khôngđược! Thế thì nguy hiểm quá! Anh không cưới thêm thiếp nữa đâu!”. Lý Triển Bằngvừa ăn mì vừa nói.
6.
Lúcđầu, Lý Triển Bằng rất thích A Mông. Anh ấy bảo cô ấy thật thà, chẳng giấu diếmchuyện gì cả, là người trượng nghĩa. Nhưng mẹ Lý Triển Bằng thì ngược lại, bácấy chẳng thích A Mông chút nào, cứ như là hai người bọn họ có thù oán với nhautừ kiếp trước vậy. Mắt nhìn người của bác Lý cũng ghê gớm thật, vừa gặp đã nhậnra A Mông chẳng hiền lành gì rồi.
Lầnđầu tiên ra mắt bố mẹ Lý Triển Bằng, A Mông đã để lộ ngay bản tính tham ăn ra,tự xới hẳn một bát cơm đầy. Bố Lý Triển Bằng cứ luôn miệng khen cô bé này ănuống được. Chuyện đó là đương nhiên rồi. Còn chút cơm thừa trong xoong, A Môngcũng xới nốt cho Lý Triển Bằng, bắt phải ăn hết. Lúc đó, mặt mẹ chồng tương laicủa A Mông dài ra cả thước. Nghĩ cũng thấy đúng, con trai của bác ấy ở nhà lúcnào cũng được coi như bảo bối, đừng nói là cơm thừa, cho dù là cơm chỉ hơinguội một chút thôi thì đã nói là cơm thừa rồi. Từ bé Lý Triển Bằng đã là côngtử được cả nhà nuông chiều.
“Giađình anh ta định kiếm đứa con dâu gả khoán hay sao chứ?”. A Mông tức khí, ngồitrên giường kêu ca.
“Thôinào, chẳng qua họ chỉ muốn tìm một người con dâu đối xử tốt cới con trai mìnhthôi mà! Hơn nữa, những việc mà con dâu gả khoán phải làm còn nhiều hơn cậu cảtrăm lần đấy!”. Tôi nói câu này là hoàn toàn có cơ sở, trong nhà tôi chẳng phảicũng đang có một cô con dâu gả khoán đúng chuẩn, sắp sửa nên duyên với anh traitôi đó sao?
Ngàynào, An Nguyệt cũng tới nhà tôi lúc bảy giờ sáng, đi chợ, nấu ăn, giúp anh traitôi chuẩn bị đồ đi làm, lấy sẵn kem đánh răng, pha nước rửa mặt, khi ông anhyêu quý của tôi đi khỏi thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, lau sàn từ trong ra ngoài,sau đó ngồi bệt xuống để lau mấy cái thảm (thảm ngồi nhà tôi làm bằng gỗ, tuầnnào cũng phải lau),rồi lại giặt quần áo, đồ lót phải giặt bằng tay, đồ sángmàu và sẫm màu để riêng, giặt xong thì lại chia ra để phơi. Hôm nào trời nắng,chị ấy còn tranh thủ mang chăn ra phơi, rồi khâu khâu vá vá nữa…
“Thếthì có khác gì ôsin đâu?”. A Mông nghi hoặc nhìn tôi.
Bữacơm lần đó suýt nữa làm cho bọn họ không lấy được nhau, tất cả chỉ vì mẹ LýTriển Bằng.
“LýTriển Bằng! Con mang sổ hộ khẩu đi đâu rồi hả?”. Tôi vừa nhấc máy lên đã nhậnngay một tràng như súng liên thanh của mẹ Lý Triển Bằng.
“Bácơi!”. Tôi lên tiếng.
“Hả?Lý Triển Bằng đâu rồi? Con với chả cái!”. Giọng của bác ấy rất kích động, chắcchắn còn hơn cả khi đi tham gia cách mạng trước đây.
“Cháukhông biết, cô giáo cũng đang tìm anh ấy đấy ạ”. Hôm nay là ngày thi giữa kỳnhưng Lý Triển Bằng không đến, trong ký túc xá cũng không có, chỉ để lại cáiđiện thoại đi động đang không ngừng đổ chuông. Ngụy Tử Lộ sợ gia đình Lý TriểnBằng có chuyện gì đó nên đưa điện thoại cho tôi nghe.
“Thằngcon chết dẫm này!”. Bác Lý kéo dài giọng. “Chắc chắn là nó ăn trộm sổ hộ khẩu,đi đăng ký kết hôn rồi!”.
“Hả?”.Đây đúng là tin động trời, hôm qua, A Mông mới biết cô ấy có thai, tôi còntưởng hôm nay hai người bọn họ đi phá thai ấy chứ.
“Lạicòn nói dối bác là có thai gì đấy nữa, cháu bảo có phải là con cái hư đốn quárồi không?”. Mẹ Lý Triển Bằng khóc lóc kể lể với Ngụy Tử Lộ nghe máy.
“Nhưngviệc có thai là thật đấy ạ”. Tôi kéo điện thoại về phía mình.
“Cáigì? Bọn nó phải bị băm thành trăm mảnh mới được!”. Bác Lý gắt lên. Sau đó, tôichỉ nghe thấy một tiếng “bíp”, điện thoại ngắt luôn.
Lúcđến nhà Lý Triển Bằng, tôi và Ngụy Tử Lộ thấy hai người họ đang trốn ở bênngoài.
“Chẳngphải hai cậu đi đăng ký kết hôn sao?”. Tôi đá cho A Mông một cái.
“Suỵt!Nói bé thôi! Bọn anh vẫn chưa đi, đã tìm thấy sổ hộ khẩu đâu!”. Lý Triển Bằngvội vàng kéo bọn tôi đi ra ngoài.
“BácLý bảo bọn cậu trộm sổ hộ khẩu đi rồi còn gì?”. Ngụy Từ Lộ ngơ ngác nhìn LýTriển Bằng.
“Cáigì? Đến mẹ mình cũng không biết đã cất ở đâu hả?”
MẹLý Triển Bằng vốn dĩ không thích A Mông nên lúc nghe Lý Triển Bằng ám chỉ việcmuốn kết hôn, bác ấy nghĩ ngay đến việc giấu sổ hộ khẩu ở một chỗ kín, cuốicùng chính mình cũng không tìm ra được nữa, tức điên lên, lại nghĩ là bị LýTriển Bằng trộm mất.
“Mẹ!”.Lý Triển Bằng tựa cửa nhìn vào trong nhà, gọi.
“Thằngkhốn nạn, mày chết ở đâu thế hả?”. Mẹ Lý Triển Bằng lập tức xông ra làm cậuchàng sợ quá, ngã lăn ra đất.
“Mẹ…”
“Vợmày có thai mấy tháng rồi hả?”. Bác Lý cứ nhìn chằm chằm vào A Mông đang nấpsau lưng chúng tôi.
“Bác...”.A Mông lắp ba lắp bắp, thò mặt ra.
“Saocòn gọi là bác chứ?”. Bác Lý tự nhiên lại gần, ôm lấy A Mông.
“Hả?”.Ba người chúng tôi ngớ người ra nhìn nhau. Bác Lý rất xứng đáng nhận giảiOscar, khả năng diễn xuất cực kỳ chuyên nghiệp.
7.
Thìra mẹ Lý Triển Bằng giấu quyển sổ hộ khẩu trong thùng gạo, chúng tôi mất gầnmột ngày trời mới tìm thấy.
Sauđó, họ tổ chức hôn lễ. Quả không hổ danh người có tiền, tiệc cưới của họ có tấtcả hơn tám mươi bàn, khách mời toàn là thương nhân và các vị lãnh đạo có tiếng,đến chật cả hội trường.
“Này,sao giờ vẫn chưa được ăn nhỉ?”. Lâm Sở thắc mắc. Cô ấy đã xơi hết đống lạc vàđĩa hoa quả bày trên bàn từ lúc nào rồi.
“Cậuchưa ăn gì sao?”. Tôi đang ngồi nhằn lạc, mấy hạt lạc này phải giành nhau mãivới Lâm Sở mới được.
“Phònghết đồ ăn rồi, mình quên không rút tiền.”. Dạo này, Lâm Sở rất ít khi ra ngoài,kêu là ra ngoài nóng nực, nhưng tiền của cô ấy lại để hết ở ngân hàng. Thực ra,cô ấy cũng có rất nhiều tiền.
“Đángđời! Ai bảo cậu lắm chuyện!”. Tôi dựa người vào ngực Ngụy Tử Lộ. “Bên nhà bếpđình công à? Sao vẫn chưa đưa thức ăn lên thể nhỉ?”
“Ôi,đói quá đi mất!”. Dương Siêu cầm đũa, vẽ vẽ lên mặt bàn.
“Anhlàm gì thế? Trông buồn cười chết đi được!”. Trần Lộ kéo tay anh ta lại.
“Anhem đợi một lát nhé, thức ăn đến ngay đây!”. Lý Triển Bằng từ đâu chạy tới, cườikhì khì.
“Maulên, mau lên! Đói sắp chết đến nơi rồi!”. Tôi đạp chân anh ta.
AMông cầm một ly rượu tới chúc chúng tôi, Lý Triển Bằng thì nói xoen xoét. “Ănno đi nhé, tối nay còn đến phòng cưới của bọn mình chơi nữa!”
“Đúng,bọn em phải tới xin tý hơi may mắn chứ nhỉ?”. Trần Lộ lúc nào cũng thích đếnmấy chỗ như thế, cô ấy bảo phòng tân hôn thường rất may mắn.
“Ừừ, còn Tiểu Ngư thì bao giờ cưới đây?”. Lý Triển Bằng nháy mắt với hai chúngtôi.
“Sao?Để anh chuẩn bị tiền mừng hả?”, Tôi cầm vỏ lạc ném anh ấy.
“Tấtnhiên, anh sẽ mừng một tờ tiền to, một nghìn nhé!”. Lý Triển Bằng vội né.
“Biếnngay đi! Cái đấy là tiền âm phủ mà!”
Chẳngbiết những lời nói khi đó có đắc tội với thần tiên hay không mà cuối cùng tôivà Ngụy Tử Lộ đừng nói là kết hôn, đến cả bữa cơm chia tay cũng chẳng được ăn…
8.
Chúngtôi phải đi rất nhiều chợ bán thú nuôi mới tìm được một con mèo tam thể giốngĐu Đu.
“Emthấy con mèo này hay không?”. Cố Đại Hải rất thích một con mèo xiêm, bế lên,bảo với tôi.
“Không,em cần mèo tam thể cơ!”. Tôi đi sang bên kia đường, đây đã là chợ bán thú nuôilớn nhất rồi, nếu còn không tìm thấy con nào giống Đu Đu nữa, chắc tôi phải bỏý định nuôi mèo thôi.
Đúnglà “gái có công, chồng chẳng phụ”, tôi nhìn thấy một con mèo đang bị nhốt trongcái chuồng rách nát để sau cửa hàng. “Có bán con mèo đó không em?”.
“Connào hả chị? Con mèo tam thể ấy ạ?”. Cô bé bán hàng nhìn tôi bằng ánh mắt khóhiểu.
“Đúng,con đó đấy!”. Tôi bảo. Ngoài màu mắt không giống Đu Đu ra, nhìn nó chẳng khácgì cả.
“Conđó bị thọt chị à. Chị xem, mấy con mèo kia xinh hơn kìa!”. Cô bé bán hàng bếcon mèo bị thọt chân xuống.
“Meo…”.Con mèo đó chẳng kêu được to, chỉ rên rỉ một cách yếu ớt.
“Nóxấu lắm!”. Cố Đại Hải quay sang bảo tôi.
“Emmuốn nó nó đấy!”. Tôi ôm lấy chú mèo tội nghiệp, trông nó giống hệt Đu Đu lúccòn bé, nhỏ tí xíu.
“Đượcrồi”. Cố Đại Hải bặm môi. “Em thích thì mua. Bao nhiêu tiền vậy?”
“Bánrẻ cho anh chị đấy, hai mươi tệ nhé, dù sao nó cũng bị tật mà”. Cô bé chủ tiệmcòn buông thêm một câu. “Ngay cả mẹ nó cũng không chăm đến nó, chê nó xấu xíđấy ạ”.
“Đượcrồi! Cứ mua đi!”. Tôi chỉ đạo Cố Đại Hải trả tiền.
“Saoem cứ nhất quyết đòi mua con này thế?”. Trên đường về, Cố Đại Hải gặng hỏi tôi,chắc tò mò quá, không chịu nổi nữa đây mà.
“Emthấy thích nên mua thôi”. Tôi bảo. Con mèo này ngoan thật, cứ nằm im thin thít,chẳng ngọ nguậy, nghịch ngợm gì cả. “Nhìn quen rồi cũng thấy nó đẹp đẹp đấychứ!”. Tôi vuốt ve đầu chú mèo.
“Đặttên là gì bây giờ? Tam Thể hả?”
“TamThể cái gì chứ? Tên là Đu Đu”. Tôi nói. Cố Đại Hải thật đúng là … đôi khi chẳngthông minh chút nào.
Tôicầm một cặp lồng cháo còn ấm đến thăm Trần Lộ. Cô ấy gầy hơn trước rất nhiều,giơ cả xương. Sự việc lần này rốt cuộc nguyên nhân là tại sao, cô ấy nhất quyếtkhông chịu nói, Dương Siêu cũng không kể, thế nên chúng tôi chẳng dám hỏi.
“Khôngsao. Không ngờ cậu lại tới thăm mình đấy”. Trần Lộ cắn môi, bảo.
“Giờcậu còn nói mấy cái đó làm gì chứ? Cứ lo nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đi!”. Tôi đổcháo ra rồi đưa cho cô ấy.
“Mình…mình nghĩ lại chuyện trước đây…”. Vừa nói, mắt cô ấy đã đỏ hoe.
“Đừngnói nữa! Chẳng phải bây giờ không có chuyện gì rồi sao?’. Tôi vỗ về.
“Mấyhôm trước, A Mông cũng tới thăm mình”. Trần Lộ cười nhẹ.
“Vậyhả? Mình đang định mấy hôm nữa rủ cậu ấy cùng tới đấy.”
“Ừ.Dương Siêu bảo đợi mình khỏe hẳn thì phải trực tiếp tới xin lỗi cậu ấy”. TrầnLộ chậm rãi múc từng thìa cháo lên ăn.
Nhìncô ấy như thế này, tôi không biết phải nói gì cả, cũng chẳng biết có thể hoàntoàn tha thứ cho Trần Lộ không, nhưng chắc chắn tôi không thể hận cô ấy đươc.“Người chết vì tiền, chim chết vì thóc”, chuyện đời vốn thế. Chẳng có ai hoàntoàn sai, chỉ là tôi không ngờ Trần Lộ có thể hiểu lầm chúng tôi lâu đến nhưvậy. Hi vọng tất cả mọi chuyện đã qua sẽ thực sự qua đi hết, không bao giờ quaytrở lại nữa.
9.
“Xinchào! Xin chào!”
“Lâulắm không gặp, dạo này anh thế nào?”
“Nghenói bên anh vừa có một vụ làm ăn lớn đúng không?”
Trongbuổi tiệc của Triệu Bồi, người đến rất đông, hình như ai cũng quen biết Cố ĐạiHải, chỉ có mỗi tôi là chẳng quen ai cả, chán chết đi được. Nếu sớm biết thếnày, tôi không thèm đến cho xong.
“Chánlắm à?”. Triệu Bồi hỏi tôi.
“Cũngbình thường. Tại em không cùng đẳng cấp với mọi người, em thuộc cấp thấp hơn”.Tôi cầm lấy miếng dưa, bảo. “Cũng giống như miếng dưa này, mua ở chợ thì chẳngthể như mua trong siêu thị được”.
“Emhay đùa thật đấy!”. Triệu Bồi cười. “Thực ra chị rất ngưỡng mộ em, cái gì cũngdám làm, dám tranh đấu cho bản thân mình. Từ bé đến giờ, chị luôn phải sốngtheo ý muốn của cha mẹ”.
“Hả?Vậy thì chị giống anh Thẩm Lãng nhà em đấy”. Tôi vừa uống nước ngọt vừa bảo.
“Ừ,nói thật thì suýt nữa, chị đã thành chị dâu của em rồi”. Triệu Bồi nhìn tôi.
“Hả?”.Tôi nghĩ rằng mình đang nghe nhầm.
“Haha… Thôi, chị đang có khách ở bên kia, em cứ từ từ thưởng thức đi nhé, đồ ăn ởđây được lắm đấy!”. Triệu Bồi vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi rời đi.
“Vợà, em sao thế? Há mồm ra nào! Em ăn gì để anh đút cho?”. Cố Đại Hải từ đâu bướctới, chắn ngay trước mặt tôi.
“Emmuốn ăn bít tết!”. Tôi bào, không thể tin vào tai mình, gã Thẩm Lãng ngốcnghếch nhà tôi không ngờ lại được lắm cô gái hâm mộ như vậy.
“Đểanh lấy cho!”. Cố Đại Hải nhét vào tay tôi một đĩa đầy những món ăn tôi thích.
“Hồicòn đi học, chị Triệu Bồi có thân thiết một cách đặc biệt với ai không anh?”.Không nhịn nỗi nữa, trên đường về, tôi hỏi Cố Đại Hải.
“Cóchứ”. Xem ra Cố Đại Hải đang đắc ý lắm.
“Đừngcó nói với em là anh nhé!”. Tôi lườm anh ấy.
“Chuẩnđấy! Nhưng còn có cả anh trai nhà em nữa”. Cố Đại Hải cười khì.
“Thếtại sao chị ấy lại không thành đôi với anh trai em?”
“Anhtrai em ấy hả? Có hôm nào tan học mà An Nguyệt chẳng tới đón anh ấy, ai dámđộng vào chứ?”. Cố Đại Hải cũng thấy chuyện đó đúng là buồn cười.
“Này,trước đây anh đã từng tới nhà em rồi phải không?”. Tôi đoán hồi còn đi học, ĐạiHải và Thẩm Lãng thân với nhau như vậy, chắc chắn tôi đã gặp anh ấy rồi.
“Ờ,hồi trước anh đã tới nhà em rồi, nhưng hình như chưa bao giờ gặp em cả”. Cố ĐạiHải nheo mắt nhìn tôi. “Em có muốn biết trước kia, anh Thẩm Lãng tả em như thếnào không?”
“Emkhông thèm! Thể nào ông ấy chẳng bảo em nghịch như quỷ”. Tôi khoanh tay lại,bảo.
“Khôngđâu! Anh trai em kể, em gái cậu ấy rất dễ thương, luôn được người khác yêu quýđấy!”. Cố Đại Hải cởi áo khoác ra, đưa cho tôi.
“Anhbốc phét đúng không?”. Tôi nói. Có đánh chết, tôi cũng chẳng tin Thẩm Lãng lạikhen tôi như vậy.
“Emkhông biết thật à? Thực ra từ nhỏ, anh Thẩm Lãng đã rất yêu quý em rồi. Hồitrước toàn kể với anh là em thông minh thế nào, hay giúp anh ấy đánh nhau thếnào nữa đấy!”
“Anhấy còn mặt mũi mà kể mấy chuyện đó nữa hả? Đàn ông con trai gì mà đến một đứacon gái cũng không đánh nổi?”
10.
AMông và Lý Triển Bằng lại tiếp tục “sự nghiệp” đánh chửi nhau, hai người nàyđúng là không có lúc nào ngừng lại được. Nhưng thực ra, chuyện lần này là do bémập của họ gây nên.
Hômđó, Lý Triển Bằng tới thăm con, A Mông rất vui, hai người họ suýt nữa còn địnhdọn về ở chung với nhau nữa. Thế mà chỉ một câu nói của thằng nhóc đã ngăn trởtất cả.
“Contrai, gọi bố đi nào!”. Lý Triển Bằng ôm lấy thằng bé đùa.
“Mẹ…mẹ…”. Thằng bé nhà A Mông rất dễ thương, ai trêu, nó cũng cười đùa theo.
“Khôngphải, gọi bố cơ mà!”. Lý Triển Bằng ôm thằng bé đi vòng quanh nhà.
“Chứngtỏ nó không thích anh rồi”. A Mông vừa cười vừa đưa bình sữa cho chồng.
“Mẹquan trọng hơn mà! Nhưng dù sao nó cũng phải gọi một tiếng bố nữa chứ, đúngkhông?”. Lý Triển Bằng lén vuốt tay vợ.
“Đángghét…!”. A Mông không những không đánh anh ấy mà còn mắng yêu, thế nên Lý TriểnBằng được thể lấn tới, tay này ôm A Mông, tay kia ôm con, cảnh tượng đúng làkhiến người ta phải ngưỡng mộ.
Bỗngnhiên tình huống đáng sợ nhất đã xảy ra. “Cục cưng Lâm Lâm ơi…!”. Thằng bé conchắc thấy thiên hạ thái bình quá nên phát ngôn một câu vô cùng đúng lúc.
“LÝTRIỂN BẰNG!”. Tiếng hét của A Mông khiến thằng bé sợ quá, khóc ầm lên.
“AMông à, lời nói của bọn trẻ con, sao em lại tin được cơ chứ? Cái này chắc làcon nó học được ở trên ti vi đấy… Đúng rồi, chắc nó xem phim hoạt hình!”. LýTriển Bằng vội vàng bước lùi về phía sau, hấp tấp đập cả đầu vào tường.
“LÝTRIỂN BẰNG! TÔI PHẢI GIẾT ANH!”. A Mông phi ngay vào bếp tìm con dao.
LýTriển Bằng ngẩng khuôn mặt đau khổ lên, lắp bắp kể lại câu chuyện lúc đó chochúng tôi nghe.
“Saoanh trốn được ra đây thế?”. Tôi không nhịn nổi cười.
“Saoem lại nói thế?”. Cố Đại Hải lườm tôi. “Anh không sao chứ?”.
“Huhu hu…”. Tự nhiên Lý Triển Bằng ôm mặt khóc.
“Thôi,không khóc nữa… Ngoan nào, không sao đâu…!”. Lâm Sở ôm Triển Bằng vào lòng.
“Anh…Saoanh ….sao lại đen đủi thế cơ chứ?”. Lý Triển Bằng vừa nói vừa nấc làm chúng tôichẳng nghe rõ anh ấy nói gì cả.
“Haizzz…Lý Triển Bằng thật đáng thương!”. Tôi kéo Cố Đại Hải lên sân thượng, nằm hónggió.
“Mặtanh ấy bị đánh sưng vù lên rồi!”. Cố Đại Hải để đầu tôi gối lên tay anh.
“Anhnày, hay hai chúng mình cũng chơi trò như họ đi, cũng vui đúng không?”
“Vuicái gì mà vui chứ? May mà anh không cưới phải cô vợ như A Mông, nếu không thìsống chẳng bằng chết”. Anh ấy xoa vai cho tôi. Đang nói chuyện thì chuông điện thoạicủa tôi bỗng reo lên.
“Alô!”.
“Mìnhsẽ đánh chết tên Lý Triển Bằng cho mà xem!”. Tiếng A Mông hùng hồn vang lêntrong điện thoại.
“LữTiểu Mông à?”. Cố Đại Hải dùng khẩu hình hỏi tôi.
“Thôiđi, cậu đã đánh con người ta ra nông nỗi này rồi, lại còn định làm gì nữa hả?”.Tôi gật gật đầu với Cố Đại Hải.
“Đúnglà tên khốn nạn!”. A Mông vẫn rất tức giận.
“Thôithôi, anh ấy đã khóc lâu lắm rồi đấy, giờ vẫn đang khóc kia kìa!”
Trongquán cà phê, A Mông vừa sụt sịt vừa bảo chúng tôi:
“Đúnglà khốn kiếp! Đã thế mình phải làm chuyện gì đó với Thomas cho hắn ta xem!”
“Thôinào, biết đâu đấy đúng là do con cậu học được trên phim hoạt hình thì sao?”.Lâm Sở liếc tôi rồi quay sang an ủi A Mông.
“Đúng.đúng! Giờ mấy cái phim hoạt hình đó chẳng có gì là không dám nói cả, nào là“cục cưng”, rồi thì “tình yêu”, còn có cái gì mà… à.. cái mà…”. Không hiểu saotự nhiên tôi lại lắp bắp.
“Còncó… bạo lực, à, có cảnh quay bạo lực nữa!”. Lâm Sở nhíu mày nghĩ mãi mới thốtlên được một câu.
“Cáccậu theo bên nào hả?”. A Mông rút cái khăn giấy ra, giương đôi mắt đỏ ngầu lênnhìn chúng tôi.
“Bêncậu! Ngoài cậu ra thì còn bên ai được nữa!”. Tôi và Lâm Sở vội vàng đưa tay lênthề thốt.
11.
“Chịơi, chị bảo thế này có tức không cơ chứ?”. Cuối tuần, Cố Tiểu Khê tự nhiên chạytới nhà tôi kể lể.
“Sao?”.Tôi đang đánh răng, quay ra hỏi.
“AnhPhong ấy, anh ấy đã hẹn em hôm nay đi xem phim rồi, thế mà gần đến giờ thì lạikêu bận vẽ tranh, không đi nữa..”. Cố Tiểu Khê ôm lấy cả Đu Đu và Bội Bội.
“Thếthì em phải cẩn thận đấy! Chị nghe nói bọn nghệ sĩ trăng hoa lắm, nhỡ cậu ta đivới người khác thì sao?”. Tôi mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa. Bội Bội vội vàng chạytới cắn chân tôi. “Đây, ăn đi!”. Tôi ném cho nó nửa cái xúc xích.
“Khôngphải chứ?”. Sắc mặt Cố Tiểu Khê tự nhiên tái đi.
“Cáinày cũng không nói chắc được, hay là chị kiếm giúp em một đứa để thử cậu tanhé!”. Tôi đưa ra ý kiến.
“Cóđược không ạ?”
“Yêntâm đi!”
“Cậugiúp mình chút chuyện này nhé, được không?”. Tôi kể cho Lâm Sở chuyện của TiểuKhê.
“Chuyệnnày thì giúp làm sao được?”. Lâm Sở có vẻ thất thần, hoảng hốt.
“Cứnghe mình đi, chỉ có cậu đi mồi chài đàn ông thì mình mới yên tâm thôi”. Tôi ômlấy cô ấy.
“Đượcthì được, nhưng mà mình không có quần áo con gái đâu.”
“Mìnhcó, mình có mà!”
Thựcra gương mặt của Lâm Sở rất đẹp, da mịn màng, dáng người dong dỏng cao, lúccười lại có cả má lúm đồng tiền nữa.
“Thếnày đã được chưa?”. Dưới sự chỉ huy của tôi, Lâm Sở mặc một bộ váy hoa, trangđiểm một chút, đội thêm bộ tóc giả, đúng là trông cực kỳ xinh đẹp.
“Ôi,xin lỗi, xin lỗi! Tôi làm bẩn hết quần áo của anh rồi!”. Lâm Sở khổ sở kêu lên.Tôi đã dặn Lâm Sở phải bôi sô cô la vào tay, sau đó cố ý sờ lên người cậu ta.
“Khôngsao, không sao”. Gã đó tỏ ra rất rộng lượng.
“Thậtxin lỗi anh! Tôi đang định lau tay, chưa thấy giấy lau đâu thì đã bị ngã rồi…”.Tóc cô ấy bay bay trông thật quyến rũ.
“Côthật sự không sao đấy chứ?. Nếu không phải trong ánh mắt cái gã tên Phong kiahiện lên toàn vẻ đểu giả thì tôi đã tưởng cậu ta là Lôi Phong[1] tái thếrồi.
“Tôikhông sao. Hay thế này đi, anh cho tôi số điện thoại, sau đó tôi sẽ mua đồ đềnanh…”
12.
“Mệtchết đi được!”. Lâm Sở kéo váy lên rồi lau mồ hôi.
“Cậuchú ý tý đi, vẫn còn một tên con trai ở đây đấy!”. Tôi chỉ vào Dương Siêu.
“Nhìncái gì hả?”. Lâm Sở liền xông lên, đá cho anh ấy một phát.
“Thìthấy người đẹp nên mới nhìn…”. Dương Siêu trả lời rất thật thà.
[1] Lôi Phong(1833-1888) là một thầy thuốc nổi tiếng cuối đời Thanh
“Điênà, em là con trai cơ mà!”. Lâm Sở bẻ cổ áo, để lộ ra làn da trắng ngần. “Nàoanh em, uống đi!”.
“Cậumà cứ thế này sẽ khiến mấy gã phục vụ kia sợ chết khiếp đấy!”. Tôi bảo. Lúcnãy, mấy tên phục vụ nam thấy có người đẹp nên cứ đứng nhìn.
“Xinmời!”. Một cậu phục vụ trông khá đẹp trai mang bia tới, còn cố tình nháy mắtvới Lâm Sở nữa.
“Haylà cậu “hoàn tục” đi?”. Tôi khoác vai Lâm Sở.
“Hoàntục cái đầu cậu ấy. Mình coi thường bọn đàn ông”. Lâm Sở bảo. Dương Siêu suýtchút nữa thì nhảy dựng lên.
“Này,điện thoại của cậu kìa!”. Tôi thấy điện thoại của Lâm Sở rung lên bần bật liềnnhắc.
“Hả?Đây là số lạ mà!”. Lâm Sở chỉ liếc qua rồi bảo.
“Cácăn câu rồi chăng?”. Dương Siêu mỉm cười.
“Mìnhra ngoài nghe điện thoại đã!”. Lâm Sở chạy vội ra ngoài.
“Chúý thái độ, lời nói đấy nhé!”. Tôi bắc loa tay lên miệng, nói với theo.
“Mìnhbiết rồi!”.
“TrầnLộ ra viện rồi à?”. Tôi hỏi Dương Siêu.
“Hả?Ừ, xuất viện rồi, giờ cô ấy đang ở chỗ anh”. Dương Siêu đang chăm chú nghenhạc.
“Khôngsao là tốt rồi”. Tôi nghịch cái cốc trong tay.
“Cácem không giận cô ấy đấy chứ?”
“Việcđó có là gì đâu!”. Tôi nhìn Dương Siêu. “Cô ấy đã giải quyết xong đống lộn xộnđó rồi chứ?”.
“Xongrồi. Cô ấy bảo giờ cô ấy đã hối hận, muốn anh cho cô ấy thêm một cơ hội”.
“Vậyanh nghĩ sao?”. Tôi uống một ngụm bia.
“Chẳngbiết, nhưng anh cũng không muốn cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa”. DươngSiêu nhìn tôi.
“Này,tên tiểu tử đó hẹn mình ngày mai đi ăn đấy!”. Lát sau Lâm Sở bước lộp cộp trênđôi giày cao gót, đi vào.
“Trôngcó được không?”. Cố Đại Hải hớn hở bóp chân cho tôi.
“Anhcứ xem thì biết!”. Tôi đưa mấy bức ảnh đã chụp được cho anh ấy.
“Trời,đúng là mỹ nhân!”. Cố Đại Hải ôm lấy cái điện thoại, trông như sắp rỏ nước dãira rồi.
“Anhthích lắm hả? Thế có muốn cưới làm bà hai không?”. Tôi lim dim mắt nhìn anh ấy.
“Thôi,thôi! Anh không cần!”. Anh ấy buông điện thoại của tôi xuống. “Nhưng mà Lâm Sởăn mặc thế này xinh thật đấy, xinh hơn lúc cô ấy mặc đồ nam nhiều.”
“Đểxem cái gã nghệ sĩ kia có bị mắc câu không?”. Tôi vừa ôm Đu Đu vừa bảo.
“Đúngđấy! Lần này, Tiểu Khê hết đường chối cãi rồi!”.
“Haha!”. Tôi và Cố Đại Hải cười ầm lên rồi ôm nhau ngủ, hại Đu Đu và Bội Bội sợquá chạy mất.
Ngàycuối tuần, Cố Đại Hải sợ tôi buồn nên ở nhà với tôi, còn nấu canh sườn cho tôiăn nữa.
“Saoanh lại tốt thế nhỉ?”. Tôi hớn hở nhìn Cố Đại Hải đang bận rộn tay dao, taythớt trong khi Bội Bội cứ quấn lấy chân anh ấy.
“Anhkhông tốt với vợ anh thì tốt với bồ nhí chắc?”. Cố Đại Hải gắp một miếng sườnnhiều thịt ra cho tôi nếm làm Bội Bội ganh tỵ, sủa ầm lên.
“Đây,cho cả mày nữa!”. Cố Đại Hải gắp một miếng, vứt ra cho nó.
“Meo…”Đu Đu cũng từ đâu chạy tới tranh phần.
“Rồirồi, cả mày nữa, ngoan nào, ăn đi!”. Cố Đại Hải như đang nịnh con ăn vậy.
“Híhí…”. Tôi ôm bụng cười.
“Emcười cái gì thế hả?”. Cố Đại Hải giơ cái thìa lên. “Hay em cũng kêu “meo meo”đi, anh cho thêm miếng nữa!”.
“Thèmvào! Em đang nghĩ có một đứa con cũng hay đấy chứ!”.Tôi bảo. Trong chớp mắt,sắc mặt ông chồng tôi lập tức thay đổi, lộ rõ vẻ vui mừng.
“Vợơi, sao anh lại yêu em thế cơ chứ?”. Anh ấy lao ngay tới, ôm chầm lấy tôi.
13.
“Emnói cho anh biết, anh mà không mua thứ gì đó hay hay cho em thì sẽ biết tayđấy!”. Tôi gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Hôm nay, anh ấy lại đi công tác, chỉcó mình tôi ở nhà.
“Anhbiết rồi, anh sẽ mua nhiều quà cho em mà. Tối em về nhà ăn cơm chứ?”. Cố ĐạiHải vẫn là người quan tâm đến tôi nhất.
“À,em định ăn ở chỗ Lâm Sở rồi, dạo này chưa thấy cô ấy báo cáo vụ hẹn hò kia”.Lúc ấy, tôi đang đi siêu thị với Lâm Sở, Bội Bội và Đu Đu cũng được đưa tới nhàcô ấy rồi, tôi định tối nay sẽ không về nhà.
“Cậukhông nhìn thấy thì không biết đấy thôi, hắn đúng là đồ lưu manh”. Lâm Sở vừabóc một con tôm to vừa nói.
“Hắnta đã làm gì rồi hả?”. Tôi thấy rất hứng thú với tin này.
“Mớiđầu thì chỉ hỏi chuyện thôi, sau đó, hắn bắt đầu sờ chân mình”. Lâm Sở uống mộthơi hết cả chỗ rượu còn lại. “Nếu không phải vì thời cơ chưa đến, mình đã bópchết hắn rồi”
“Ôi ôi,cục cưng của mình, cậu vất vả rồi, nào, cạn một ly nhé!”. Tôi vội vàng nâng lylên.
“Lúcnào cậu mới dẫn em chồng cậu tới xem đấy hả? Mình sắp không diễn nồi nữa đâuđấy, kinh chết đi được!" Lâm Sở cau mặt. “Với lại, mấy hôm nữa Bobo về,chuyến lưu diễn của cô ấy sắp kết thúc rồi.”
Bobo,người Thượng Hải, làm nghề người mẫu, là tình yêu sét đánh và là bạn gái đíchthực của Lâm Sở. Bobo rất dễ thương, ai trông cũng thấy thích, đôi mắt như biếtnói, tròn xoe, long lanh, mỗi lần chớp mắt đều khiến người khác phải rung động,đôi môi nhỏ như quả anh đào, răng đều như ngọc. Luôn có một rừng đại gia vâyquanh nhưng cô ấy lại chỉ yêu Lâm Sở, luôn vì Lâm Sở mà giữ gìn, không để bấtcứ gã đàn ông nào động vào.
14.
Tôiđang bận bịu với đống việc ở tòa soạn thì biết tin một người bạn học cùng đạihọc vừa mới mất.
“Ngườibạn tốt nhất của chúng ta đã yên giấc ngàn thu tại đây…” Đoạn điếu văn tiễn đưakhiến tất cả chúng tôi phải rơi lệ. Thực ra, người bạn này tính tình vô cùngđáng ghét, suốt ngày đi khiêu khích người ta, lại toàn nói chuyện linh tinh.
“Này,các cậu biết gì không? Nghe đồn là cậu ta bị đâm chết đây!”. A Mông đeo một cặpkính đen, thì thầm với chúng tôi.
“Thậtà?”. Lâm Sở ngẩng đầu lên.
“Tuythế nhưng cũng đáng thương nhỉ?”. Trần Lộ thở dài.
Xem raA Mông và Trần Lộ hòa bình trở lại rồi, chắc tôi đã lo lắng vô ích. Sau buổitang lễ, chúng tôi rủ nhau đi ăn hải sản.
“Nàycác chị em, phát tài rồi nên quên huynh đệ này rồi hả?”
Mộtngười bạn vừa mới tới bảo chúng tôi.
“Mìnhthấy đây giống buổi tụ tập bạn bè hơn, có giống lễ tang gì đâu!”. Tôi thờ dài.
“Này,nghe nói cậu ta chuẩn bị kết hôn thì lại mất, thủ tục đăng ký cũng đã làm xonghết rồi”. Một cô bạn bên cạnh nói xen vào.
“Còn cóchuyện đó nữa hả?”. A Mông vốn thích buôn chuyện, mới đó đã kề vai bá cổ vớimấy cô bạn, ngồi tán dóc với nhau.
“Mìnhvào nhà vệ sinh một lát”. Lâm Sở bỗng đứng lên.
“TiểuNgư, mình muốn xin lỗi cậu”. Trần Lộ kéo tay tôi, cười ngại ngùng, chẳng khácgì lúc chúng tôi mới vào đại học.
“Cái gìchứ? Đừng nói linh tinh, mình cũng đã gây chuyện với cậu mà”. Tôi mỉm cười,bảo.
“Mình vàDương Siêu… định cưới nhau”. Cô ấy cúi đầu, nói vẻ thẹn thùng.
“Thếthì tốt quá rồi! Hai cậu cũng nên như vậy còn gì!”. Tôi thực sự rất vui mừng.
Tụ tậpxong, tôi và Lâm Sở tới sân bay đón Bobo.
“Chồngơi, em về rồi đây!”. Nụ cười ngọt ngào của Bobo có thể khiến người khác đôngcứng lại.
15
“Chịdâu, em thấy sợ!”. Bàn tay Cố Tiểu Khê đầy mồ hôi. Cô ấy có vẻ lo lắng.
“Khôngsao đâu. Chỉ cần em biết rõ cậu ta là người thế nào là được rồi”. Tôi an ủiTiểu Khê.
Một látsau, tên Phong háo sắc đã xuất hiện, vừa nhìn thấy Lâm Sở thì nhào ngay tới.Tuy không nghe rõ họ nói gì với nhau nhưng thấy hắn đang kề vai bá cổ Lâm Sở,tôi liền bảo Tiểu Khê gọi ngay cho hắn, sợ để lâu Lâm Sở không chịu nổi lạihỏng việc mất.
“Alô…”. Cố Tiểu Khê vừa nắm chặt lấy tay tôi vừa gọi. ‘Anh… Anh Phong, anh đang ởđâu thế?”
“Anhđang làm việc, lát nữa nói chuyện sau nhé!”. Tôi thấy hắn vội vàng tắt điệnthoại, sửa lại tư thế, hình như định xông tới hôn Lâm Sở.
“Nàycậu, cậu định làm gì thế hả?”. Tôi đứng ngay sau chỗ họ ngồi, lên tiếng.
“Cô làai vậy?”. Hắn nói cứng.
“Cậu cóquen cô gái này không?”. Tôi ngoắc tay ra hiệu. Cố Tiểu Khê bước ra.
“Em…Tiểu Khê?”. Hắn sững người.
“Cậucòn gì để nói nữa không?”. Tôi dựa người vào ghế, nhìn hắn.
“Khôngphải, Tiểu Khê…” Hắn đứng dậy, kéo tay Cố Tiểu Khê. “Là hiểu lầm, hiểu lầmthôi… Là do cô ta, cô ta không biết sĩ diện, cứ lao vào anh!”. Hắn ta quay sang“cắn” lại Lâm Sở.
“Này!Thằng khốn kia, có muốn tao làm thế này không hả?” Lâm Sở bẻ quặt hai cánh taycủa tên Phong ra sau rồi đẩy hắn ngã xuống đất.
“Chúngta đi thôi, khóc vì tên này không đáng đâu!”. Lâm Sở kéo tay Cố Tiểu Khê rangoài.
“Đồkhốn nạn!”. Tôi bồi thêm cho hắn một cú.
“Huhu…” Cố Tiểu Khê nằm trong lòng Lâm Sở, cứ thế khóc mãi không thôi.
“Emnghe chị nói này. Tại sao phụ nữ lại không thể sống được nếu thiếu đàn ôngchứ?” Lâm Sở nhìn Tiểu Khê. “Không có đàn ông thì chúng ta vẫn sống được mà,thậm chí còn sống tốt hơn ấy chứ!”.
“Em…em…có thể không?”. Cố Tiểu Khê giương đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn Lâm Sở.
“Saolại không? Nhìn chị đây này, không phải chỉ đang sống rất tốt sao?”. Lâm Sở vỗngực. Tuy động tác của cô ấy rất đĩnh đạc nhưng không hiểu sao tôi cứ thấygiống mấy con tinh tinh.
“Emđã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi nhé!” Cố Đại Hải vừa đi công tác về, tôiliền vội vàng khoe công trạng.
“Đứa békhông giữ được, ký tên đi!”. Bác sĩ nhìn chúng tôi, bảo. Tình cảnh này làm tôinhớ đến Lâm Sở trước kia.
“Saocơ?”. Cố Đại Hải dường như nghe không rõ.
“Maulên, bên trong đang đợi đấy!”
“Được,được, tôi ký. Con bé không sao là tốt rồi.”
“Ôngtrời ơi… kiếp trước tôi đã mắc tội gì chứ?”. Bố chồng tôi nói xong ngã quỵxuống.
“Bố!Bốơi!”. Tôi vội vàng lao tới đỡ ông.
“Gọibác sĩ đi, mau gọi bác sĩ!”. Mẹ chồng tôi khóc nhiều đến mức mắt không thể mởnổi nữa.
“Bảo emmày đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa!”. Trước khi ngất hẳn, bố chồng tôi chỉnói được mỗi thế.
Tốimuộn, Cố Đại Hải mới mệt mỏi bước vào nhà.
“Bốkhông sao chứ ạ?”. Tôi lo lắng hỏi.
“Ừ”.Anh ấy ngả người lên giường.
“Em xinlỗi… Em không biết con bé…”. Tôi ôm lấy anh ấy.
“Khôngphải lỗi của em, em cũng đã cố gắng hết sức rồi mà. Chỉ tại Tiểu Khê trẻ ngườinon dạ…”. Cố Đại Hải nằm trên giường mà nước mắt không ngừng chảy ra. Đây làlần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc như vậy. “Sao lại thế này cơ chứ?”. Anh ấyvùi mặt vào tóc tôi, nghẹn ngào.
“Anh cứkhóc đi, khóc rồi sẽ thấy thoải mái hơn”. Cổ tôi nghèn nghẹn. Có lẽ chỉ có tôimới trông thấy một Cố Đại Hải mềm yếu như thế này. Anh ấy vẫn luôn là chỗ dựavững chắc cho tôi, còn tôi ngoài việc ôm lấy Đại Hải khi anh ấy khóc ra thìchẳng biết làm gì cho anh ấy cả. Tôi thấy hận chính mình khi trở nên vô dụngnhư thế này...
“Chịdâu, bố mẹ đâu rồi ạ?”. Cố Tiểu Khê nằm trên giường trông rất tội nghiệp.
“Mẹ mệtnên đã về nhà nghỉ ngơi rồi, lát nữa anh trai em sẽ tới đây”...
“Embiết... mọi người xấu hổ vì em...”. Con bé rơm rớm nước mắt.
“Đừngnhư vậy mà!”. Tôi chẳng biết phải dỗ nó như thế nào nữa.
“Cứ đểem chết đi!”. Cố Tiểu Khê giật cái kim truyền trên tay ra khiến vết thương chảynhiều máu.
“TiểuKhê, em mà cứ như thế này, bố mẹ sẽ càng đau lòng hơn đấy!”. Trông thấy Cố ĐạiHải bước vào, tôi như gặp được vị cứu tinh.
“Anh...em có lỗi với mọi người. Em khiến mọi người phải xấu hổ...”. Cố Tiểu Khê vừakhóc vừa nói.
“Dù saocũng là người một nhà mà, mọi người không trách em đâu, nhưng em ngốc quáđấy!”. Cố Đại Hải an ủi. Anh ấy đúng là một người anh tốt, đỡ Tiểu Khê nằmxuống, còn sửa lại tóc cho cô em gái nữa.
“Đúngđấy, Tiểu Khê à, em cứ nghỉ ngơi đi đã, nếu không sẽ khiến bố mẹ lo lắng lắmđấy!”. Tôi vỗ nhẹ vào lưng Cố Đại Hải. “Em đi ra ngoài tìm y tá đã nhé!”
“Ừ, cóchuyện gì thì gọi anh!”. Cố Đại Hải bảo. Tôi thấy mắt anh ấy đầy nỗi đauthương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]