Chương trước
Chương sau
Làm sao như vậy được?
Tôi biết rõ một điều là người quỷ khác nhau, Âm Dương cách biệt, nhưng lại không ngờ bọn họ lại có thể ở cùng với nhau. Hơn nữa viện trưởng Âm làm quan ở dưới âm phủ, cho nên bọn họ làm sao sẽ cho phép loại chuyện này xảy ra?
Tôi hình như đã ở nơi này một tháng......
Điều này cũng không quan trọng, hay là nghe xem Không Ai ca nói như thế nào đi.
"Cô đừng có nhìn tôi như vậy......" Không Ai ca thở dài một hơi, "Cô có biết vì sao bệnh viện chúng ta lại lập nhiều quy đinh như thế không? Vì sao mà Mai Di chẳng qua là nhìn thấy cô nói chuyện với một người, cô ấy sẽ khẩn trương như vậy sao? "
"Ừ......Vì cái gì mà như vậy? "
"Bởi vì cô ấy cũng không dám bảo đảm, người cùng cô nói chuyện vẫn là người hay là quỷ. "
Mai Di gật đầu đồng ý.
"Một trăm phần trăm là người. " Tôi chắc chắn nói: "Tôi trước kia khi vẫn còn là ban ngày tôi đã cùng hắn ta nói chuyện! Quỷ sẽ không suất hiện vào ban ngày, đúng không? Cho nên hắn nhất định là người đó. "
Không Ai ca lắc đầu cười cười.
"Chẳng lẽ, quỷ có thể xuất hiện tại ban ngày nữa hay sao? " Tôi nghi ngờ hỏi.
Không Ai ca lại nói: "Dưới một số điều kiện là có thể xuất hiện lúc ban ngày. Thực tế ở cái chỗ này, quỷ càng ngày càng nhiều, ngưng tụ lại sinh ra âm khí cũng càng ngày càng nặng, thế cho nên bất kể loại quỷ gì ở chỗ này, ban ngày hay ban đêm đều có thể duy trì hình dạng ổn định, thậm chí có một số ít quỷ ngưng thực xong cũng không khác con người là bao, cho nên chúng ta mới khuyên bảo cô—— bất kể là người nào cùng cô nói chuyện, cũng đừng có để ý tới, lại càng không nhận lấy bất cứ thư gì người đó đưa cho cô! "
"Ah......" Tôi hiểu ra.
Không Ai ca hỏi: "Còn có cái gì vấn đề không? "
"Nếu như tôi không cẩn thận cùng quỷ đáp lời, thì sẽ như thế nào? "
"Hắn ta sẽ bám theo cô, tuy không nhất định sẽ làm hại cô, nhưng đều giống nhau có thể sẽ mang cho cô phiền phức. "
"Nếu như tôi không cẩn thận nhận lấy đồ của hắn cho ta thì sẽ như thế nào? "
"Vậy thì trực tiếp là phiền phức! "
"Ahhhh? " Tôi bối rối một chút.
Không Ai ca thở dài một hơi, nói: "Tục ngữ có câu, sống không cầm được đến chết cũng không thể cầm theo, người sau khi chết biến thành quỷ, cùng với giống với không khí, cầm không được bất kỳ thứ gì, cho nên cô cảm thấy thứ mà bọn hắn có thể cầm được lên là đồ vật gì? Nói đơn giản là bọn hắn khi còn sống còn có tồn tại suy nghĩ cố chấp trong lòng. Cô nếu như nhận lấy " chấp niệm" "của bọn họ, đều giống như cô muốn giúp họ chấm dứt nhưng suy nghĩ cố chấp đó, như vậy bọn họ có thể thoải mái sống tốt. "
"Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không tùy tiện nhận lấy đồ vật của người khác. " Tôi nói.
"Cô về đi. " Không Ai ca mở ngăn kéo lấy ra một lá bùa, giao cho tôi: "Cô lấy về dán tại phía sau cánh cửa, để phòng vạn nhất. "
"Ồh? " Tôi cầm lấy lá bùa, giật mình mà nhìn Không Ai ca: "Thì ra mỗi người các anh đều biết pháp thuật,thảo nào có thể làm việc ở nơi này. "
Không Ai ca bật cười: "Không phải, ở trong bệnh viện cũng chỉ có ta học qua một số pháp thuật trừ tà mà thôi. "
"Ngoại trừ anh tôi thấy Mai Di cũng rất gỏi, nhìn thấy người phát bệnh, bất chấp tất cả, đánh cho người đó phải chạy. "
Không Ai ca nói: "Cô muốn ở trong bệnh viện mà làm việc, không hung dữ không được đâu! Cô La, về sau nếu như là bị người nào bám lấy, trong người có bất cứ thứ gì hay lấy ra để sử dụng, khí thế nhất định không thể thấp hơn hắn ta, chỉ cần bắt buộc hắn chạy đi, về sau hắn cũng sẽ không bám lấy cô nữa. "
"Nhưng nếu như là quỷ......"
"Người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần! Hơn nữa, trên vai cô còn có ba ngọn lửa mà" Không ai ca nói, "Cô La, bệnh viện này tuy ở bên trong không phân biệt được người hay là quỷ, nhưng may mắn chính là, ở đây không có con quỷ hung dữ nào, cho nên cô chỉ cần đủ hung dữ, bọn hắn cũng không dám tùy tiện gây rắc rối cho cô. "
"Ách......" Không nghĩ tới đạo lý này cũng có thể sử dụng, tôi bây giờ rốt cuộc hiểu rõ, vì sao mà "Tứ đại ác nhân" mỗi một người xấu đều so với người khác xấu, mỗi một người so với người còn hung dữ hơn.
Sau đó, Mai Di đưa tôi trở về phòng bệnh.
Trên đường trở vè, sắc mặt của bà ta lại trở nên lạnh như băng, tôi nhìn bộ dạng của bà ta không nhịn được mà suy nghĩ, tôi còn phải ở trong cái bệnh viện này ba đến năm năm, ở đây ngây người lâu như thế, tôi không phải sẽ thay đổi giống như bọn hắn sao? Sẽ trở nên càng ngày càng hung dữ?
Chuyện này không có gì tốt, tôi còn trẻ tuổi, vẫn còn chưa lập gia đình......Vấn đề đó cũng không lớn, tôi cùng với Âm Thao kết âm thân rồi, cũng không thể tìm người khác làm đối tượng được, chẳng qua là vừa nghĩ tới sau khi kết hôn, hai người đều là khuôn mặt hung dữ...... sinh ra đứa bé, vậy thì cả nhà đều có khuôn mặt hung dữ hay sao, hình ảnh này không tốt chút nào!
Mai Di đưa tôi trở về phòng bệnh, nhìn tôi dính lá bùa lên cửa thật chắc, rồi mới mới yên tâm rời đi.
Đợi bà ta đi rồi, tôi chạy lại soi gương, nháy nháy mắt mấy cái, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Không soi gương, tôi cũng không phát hiện, mình ở bệnh viện trong một tháng, nhàm chán đến mốc meo, một việc vui cũng không có, nhan sắc đều trở nên bớt đáng yêu một phần.
Đúng rồi, tôi có điện thoại của Tiểu tinh, khi cô ấy tan làm đã quên mang đi, đợi lát nữa có thể dùng tài khoản của cô ấy để lên mạng đặt hàng một cái mặt nạ đắp mặt, tôi cũng không muốn biến thành người có mặt mày hung dữ, như vậy sau này sẽ không có người làm bạn với tôi.
Lúc này, ta đột nhiên nghĩ đến một việc.
"Âm Thao, anh ở nơi này sao? " Tôi hỏi.
Bởi vì không thể xác định được vị trí của Âm Thao, cho nên tôi cũng quay mặt về hướng nào để gọi cả.
Trôi qua ba giây cũng không có thấy đã có người đi ra, vì vậy tôi cố ý sử dụng ra chiêu khích tướng: "Tôi nhìn anh cũng là một người đàn ông bình thường, tại sao đến lúc trốn chui trốn lủi, không chịu ra ngoài gặp người? Là làm đàn ông thì nên nhanh nhẹn một, đi ra đây đi! "
Vừa mới nói xong, sau lưng của ta quả nhiên chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Quả nhiên là Âm thao.
Tôi xoay người, nở ra một nụ cười: "Tôi biết ngay là anh mà! Anh......Anh không phải là nói chính mình bận rộn, không thể ở nhân gian ngây ngốc sao? Tại sao bây giờ lại ở ở nơi này? "
Âm Thao nhìn tôi: "Bổn quân......Tôi lo lắng, cho nên liền ở lại. "
Tôi nghi hoặc: "Anh lo lắng chuyện gì? "
"Tôi nhìn bộ dáng tò mò của cô, muốn ở bên trong mê hồn tư gây ra điều không may, cho nên mới ở lại, tránh cho cô gây thêm chuyện nhiễu loạn. "
"Mê Hồn Tư? Bệnh viện này ở chỗ các anh có cách gọi là mê hồn tư? "
"Ừm. "
Tôi tò mò hỏi: "Cái gì gọi là mê hồn? "
Âm Thao nói: "Không biết mình là ai, không biết con đường ở phía trước, không biết đường về, đều là mê hồn. "
Tôi, thực xin lỗi giáo viên ngữ văn, năm đó không có học giỏi văn ngôn, tuy nhiên đây không phải thể văn ngôn, nhưng người này thói xưa nói văn linh tinh thật là làm cho người khác khó hiểu. Tôi gãi gãi đầu, nghĩ thầm anh ta mà nói sẽ không thể dùng ba chữ "Thất tâm phong" để nói khái quát? Dù sao Không Ai ca cũng nói rồi, quỷ ở trong cái bệnh viện này đều bị Thấp tâm phong.
Lúc này, Âm thao đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phía sau cửa dán lá bùa.
Nhìn vẻ mặt kia của anh ta, giống như có chút vấn đề.
Vì vậy tôi hỏi: "lá bùa này thế nào? "
Âm thao nói: "Không tốt lắm, khuyên can cũng không can được. "
"Có ý gì đây? "
"......Hiện tại cùng cô nói, ngươi liền thật sự nhàm chán đến mốc meo. "
"Có ý gì đây? "
Âm thao hỏi: "Cô muốn là tôi sẽ mang tất cả mọi chuyện nói rõ cho cô hiểu, cô sẽ không cần phải hao phí tâm tư để điều tra nhưng điều kỳ quoái trong bệnh viện này, cũng không cần phải tốn tâm tư đi tìm hiểu người bên cạnh? vậy lúc tôi không có ở đây, cô sẽ dựa vào cái gì để để giết thời gian đây? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.