Nghe xong điều này, tôi không khỏi cảm động. Tôi cứ nghĩ rằng một người có địa vị cao như Âm Thao sẽ không bận tâm tới một người bình thường như tôi, Nhưng tôi không ngờ ngay cả loại chuyện như thế này tôi còn chưa nghĩ đến mà anh ta đã suy nghĩ cho tôi rồi, có thể tôi ở trong lòng anh ta chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. "Cũng đúng, bệnh viện này thật sự nhàm chán, nếu em không tìm được việc gì để làm, có lẽ em sẽ thành bệnh nhân tâm thần thực sự mất! Anh yên tâm đi, Mai Di cùng bọn họ chăm sóc em rất tốt, sẽ không để cho em gặp nguy hiểm đâu, Anh trở về lo việc của anh đi. " Tôi nở nụ cười thật tươi nhìn thẳng vào anh ta Không ngờ Âm Thao lại cau mày: "Em không chào đón tôi sao? " "......?! " bị dọa sợ "Bổn quân mới tới chưa đầy một phút, Em liền vội vã đuổi bổn quân đi? " Anh ta nói trong tức giận. "Không...không...Không phải vậy. " Tôi bối rối giải thích: "Em nghĩ anh rất bận rộn......Cũng không phải riêng em, nhiều người đều nói anh bề bộn nhiều việc, loay hoay một năm 365 ngày đều không có một ngày yên ổn được một ngày, nhà của anh như một vật bài trí, cũng lâu lắm rồi anh chưa trở về nhà. Anh xem anh bận rộn như vậy, nếu em còn làm chậm trễ thời gian của anh, không may nó sẽ ảnh hưởng tới sự cân bằng hai giới âm dương, thì chẳng phải em là người có tội lớn nhất sao? " Sắc mặt anh ta lúc này mới dịu lại chút ít: "Em không nói, bổn quân cũng không nghĩ đến......Em nói không sai, trong năm trăm năm qua, ta hối hả ngược xuôi, hiếm có khi nán chân lại nơi nào quá lâu, ngay cả phủ đệ của mình......" Anh ta dừng một chút, giông như đang nghĩ tới điều gì đó, thở một hơi dài: "Anh quên mất mình ở nơi nào..! " Phốc!!!!! Tôi thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Anh lúng túng nhìn tôi, trên khuôn mặt tái nhợt kia hai má dần ửng hồng lên: "Không được cười! Sau này chúng ta ngày kết hôn, em ở trong phủ đệ, anh nhất định sẽ thường xuyên trở về. " "Sẽ ư? " "Sẽ. " Tôi cười: "Em sợ anh sẽ quên phủ đệ của mình ở đâu, và quên luôn cả em! " "Sẽ không. " "Anh sẽ không quên ư? " "Sẽ không! " Anh giận dỗi bước tới gần tôi. Đột nhiên tiếp cận làm tôi bất ngờ, sững lại cả người! Mọi người đều đã cũng đã trưởng thành rồi, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chắc hẳn ai cũng biết. Tôi hơi lùi lại, lưng đã chạm vào thành bồn rửa tay, mặt đỏ ửng lên vì thẹn thùng, ngay lúc bờ môi anh và tôi sắp chạm vào nhau... —— "Banggg! " Ngoài cửa vang lên âm thanh va chạm dữ dội, tôi giật mình mở mắt kinh ngạc, thứ tôi nhìn thấy là một con quỷ mình đầy máu tươi đang đứng bên ô cửa kính cửa sổ ngay cạnh cửa phòng bệnh! Con quỷ đó bị mất một nửa đầu, não và máu tuôn xuống phủ hết khuôn mặt, trên đỉnh đầu còn có một chuỗi xúc xích......Wtf! Đó chính là ruột hắn, đúng là điên mà, ai lại đem đống ruột hôi thối của chính mình quấn lên đầu nhưng băng đô trang trí vậy chứ, còn có vô số ruồi nhặng bay quanh! Do hắn biết cửa sổ phòng tôi chỉ có thể nhìn thấy phần đầu nên hắn mới đặc biệt đem ruột nâng lên làm đồ trang trí cho chúng tôi xem đấy sao? Những điều tốt đẹp đã bị gián đoạn, Âm Thao tức giận mặt phát xanh, trong nháy mắt, con quỷ nổ như một quả bom và tan biến vào không khí, Anh nói với tôi: "Đây là hậu quả khi dám không nghe lời anh, hãy bỏ kính ra đi! Hắn nghĩ rằng em đã nhìn thấy hắn ta, vì vậy hắn đã đến tìm em. " "Ah. " Anh một lần nữa ép vào thân thể của tôi, rồi tiếp tục những gì ban nãy đang dở dang, nhưng lần này khi hai đôi môi sắp chạm..., hình ảnh con quỷ đó lại lóe lên trong đầu tôi. "Ọe......! " Thực sự xin lỗi, đây là phản ứng sinh lý! Tôi đẩy Âm Thao ra, xoay người lại hướng bồn rửa tay nôn lên nôn xuống, còn chưa có nôn sạch, chợt nghe đến âm thao hổn hển thanh âm: "Em cứ như vậy chán ghét bổn quân ư? " Thôi xong! Tôi ngẩng đầu lên quay lại nhìn, phát hiện sau lưng đã không ai. Thôi, được rồi, cứ nôn tiếp đã. Điều này thật kỳ lạ, rõ ràng tối hôm qua tôi đã nôn ra rất nhiều, tại sao bây giờ tôi vẫn còn nôn nhiều như vậy? nôn xong, tôi cũng không còn sức lực nữa. Kỳ thực tôi rất muốn đi ra ngoài nhìn xem đại ca đem ruột quấn trên đầu, dù sao tôi cũng đã chờ mong rất lâu để có thể nhìn những con quỷ ở đây trông như thế nào, nó đã chủ động tìm tới tận cửa rồi, dĩ nhiên tôi muốn nhìn thấy nhiều hơn như vậy. Nhưng cảm giác buồn nôn vẫn cứ lặp đi lặp lại khiến tôi xua tan suy nghĩ này, khi cảm thấy dễ chịu hơn chút ít, tôi dùng chút sức lực còn lại mà bò lên giường đi ngủ. Hôm sau. "Thực sự xin lỗi! " Một giọng nói đánh thức tôi dậy. Tôi đứng lên, mắt vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ, tôi thấy Tiểu Tinh đang cúi đầu bước ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đóng cửa lại, Tôi gọi cô ấy: "Tiểu Tinh." "Hả? " Tiểu Tinh giật mình dừng lại nhìn tôi, như thể cô ấy vừa thấy điều gì đó kỳ lạ, cô ấy dụi mắt. "Có chuyện gì vậy?" Tôi vừa ngáp vừa hỏi. "Khi vừa bước vào đây, hình như tôi thấy một người đàn ông đang ôm bạn ngủ,, ha ha......chắc là do tôi nhìn lầm rồi. " Tiểu Tinh đẩy cửa bước vào. Có một người đàn ông ôm tôi ngủ? Tôi bối rối nhìn xung quanh, xung quanh tôi trống rỗng, ngoại trừ cái mền cong hình người. Tôi: "......" Hmm, Âm Thao! Nói đi mà còn không chịu đi! Nửa đêm không không có sự đồng ý của tôi mà dám ôm tôi ngủ?? Tôi tỉnh hẳn! "Vệ sinh cá nhân đi, tới giờ bạn uống thuốc rồi đó. " Tiểu Tinh nói. Trong tay cô ấy bưng bình này lọ nọ, người nằm bệnh viện tâm thần đương nhiên không thể tự mình uống thuốc được, bọn họ đều không thể điều khiển hành vi của bản thân được, muốn uống nhiều thuốc như vậy phải làm thế nào? Cho nên bệnh viện có quy định nghiêm chỉnh, mỗi ngày đều do y tá đốc thúc uống thuốc đúng giờ, để tránh phải phải sai lầm. May mắn viện trưởng là người của chúng tôi, bằng không thì theo như bình thường uống thuốc, tôi không có bệnh mà cứ uống đều đặn như vậy rồi cũng sẽ điên mất thôi! Viện trưởng Âm kê toa thuốc cho tôi và tôi đã thay thế tất cả các loại thuốc trong lọ thuốc bằng vitamin ABC, tôi uống thuốc như ăn kẹo vậy, thậm chí đôi khi tôi nghĩ xin Viện trưởng Âm đổi sang vị trái cây cho đỡ chán. Tôi ngoan ngoãn đứng lên đánh răng rửa mặt, nhìn qua gương tôi thấy Tiểu Tinh đang phân chia thuốc, tôi không nhịn được hỏi cô ấy: "Tiể.......... Tinh... (nói chậmmmm!!!),cô là một người viết tiểu thuyết, đối với chuyện tình cảm chắc cô sẽ hiểu rất rõ chứ? Cô nói, nếu có người đàn ông một mực thầm mến cô, nhưng lại luôn trốn tránh không gặp cô, vậy cô sẽ làm như thế nào? " Tiểu Tinh cười hỏi: "Tại sao có thể có người quái dị như vậy? " "Hiện tại thì có! " Tôi bực bội đánh răng vừa hỏi: "Cô nói, làm thế nào bắt loại đàn ông khó chịu này đến, mà lại không để cho hắn có thể trốn đi? " "Vậy thì phải xem hắn thích cô bao nhiêu phần. " "Điều này......Vấn đề khó quá, bỏ qua! " Tôi dừng chủ đề này lại, tôi có thể cảm nhận được tình cảm của Âm Thao đối với tôi, nhưng tôi không biết nó đến mức nào, tôi không thể nói, anh ấy cho tôi cảm giác nhiều hơn là " "Làm theo luật lệ ", có thể những người đàn ông thời xưa như thế này, họ có thể kết hôn với một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, ngay cả sau khi kết hôn, họ có thể sống với nhau coi nhau là trách nhiệm ngay cả khi cả hai không có chút tình cảm nào. Àiiiiiiiii...... Nếu tôi có thể bắt bớ được người đàn ông đã biến mất không một dấu vết kia, tôi nhất định phải bắt anh ta quỳ trước mặt và hát để chinh phục tôi! Ngoài ra, còn phải để anh ta bỏ người vợ trước đó nữa Sau khi súc miệng xong, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài, khẽ liếc mắt qua thoáng thấy dưới bồn rửa tay để một thứ gì đó, hình như đêm qua Mai Di đã ném xuống bảng tên của Tiểu Tinh, tôi lại lần nữa nhặt lên, rửa sạch sẽ sau đó để lại lên trên bồn rửa tay. /
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]