Chương trước
Chương sau
Ba cỗ linh lực âm thầm hội tụ phía trên đại điện, âm phong thổi quét, biến nơi đây thành một trận linh lực đáng sợ. Trường Sách và Ngụy Miện sát khí bừng bừng vẫn yếu hơn vài phần ma khí của Hoa Nguyệt Phong. Bọn họ giận dữ trừng mắt, sẵn sàng chiến đấu.
“Các ngươi một lòng muốn giết ta, ta là thần là ma thì khác gì nhau? Thế giới này chỉ cường giả mới có tôn nghiêm, hiện tại ta cường đại rồi, là lúc nên đòi lại công đạo từ thế gian này!”
Hoa Nguyệt Phong ma khí quấn quanh, ngày càng gia tăng theo sự tức giận của y, khí thế cũng trở nên đáng sợ. Ánh mắt y thâm sâu không dám liếc tới, nụ cười khó hiểu nơi khóe miệng khiến người ta lạnh sống lưng.
Y lạnh lùng nói: “Mọi việc các ngươi làm trong mấy trăm năm nay ta đều nhớ rõ từng chút một, món nợ máu năm ấy chỉ có lấy mạng ra mà trả! Mấy ngày trước ta đã huyết tế Độ Ách ở lôi trì, giờ đến lượt các ngươi!”
Hoa Nguyệt Phong tay cầm mảnh vỡ, ánh sáng tím loá mắt tỏa ra, trong giây lát biến ra thứ dài ngoằng, hóa thành cự mãng, chớp mắt nhào tới phía bọn họ.
Con cự mãng màu tím to lớn, lớn hơn cả cây ngọc trụ trong điện một vòng. Chúng ngoác cái miệng khổng lồ đầy máu, trợn trừng đôi mắt to hơn đầu người, răng nanh dài hơn cánh tay, cắn một phát thì không khác gì băm thây trăm mảnh.
Cự mãng vây quanh tứ phía, thân thể to lớn xoay quanh bọn họ, như đang tạo ra một bức tường chắn kiên cố không thể phá vỡ. Trường Sách và Ngụy Miện tức khắc bị quây hết đường đi.
“Hoa Nguyệt Phong, ngươi đã cố chấp như vậy thì bổn quân cũng không thủ hạ lưu tình nữa, hôm nay ta phải huyết tế ngươi cho mảnh vỡ của Minh Kính!”
Ngụy Miên điên cuồng úp ngửa bàn tay, ngay sau đó xuất hiện một vật sáng bóng màu vàng kim. Khoảnh khắc mảnh vỡ xuất hiện, linh lực trong cơ thể hắn lập tức trở nên mãnh liệt, tạo ra một lá chắn linh lực bảo vệ, cự mãng không thể xông tới.
Trường Sách phối hợp với Ngụy Miện, ngự kiếm biến ra hàng ngàn phi đao như mưa tên chằng chịt, chớp mắt xuyên qua cơ thể cự mãng.
Cự mãng phẫn nộ rít gào, ánh mắt lập tức trở nên đáng sợ. Mưa tên không gây nhiều sát thương cho chúng, còn Hoa Nguyệt Phong không ngừng rót thêm linh lực tương trợ công kích, chiêu này ngược lại kích thích cho chúng tức giận, tấn công ngày càng dữ dội.
Nhìn thấy chúng há to cái miệng ra, vô số răng dài nhắm ngay đầu hai kẻ kia, vừa rít gào vừa lao về phía thân thể bọn họ.
Mắt thấy răng nanh sắp đâm thủng vào cơ thể, ngay phút chót có một kết giới bao trùm lấy hai kẻ kia.
Ngụy Miện vận hành thần lực của mảnh vỡ, nhắm hợp lực vào một kích hủy diệt cự mãng. Trong miệng hắn không biết đang niệm chú gì, rót linh lực vào bên trong mảnh vở, nó lập tức lóe sáng, thoát khỏi bàn tay bay đến giữa không trung.
Kim quang thịnh phóng ngay trên đại điện, phóng đi cùng với cỗ linh lực cường đại, cự mãng cuối cùng cũng bị thứ đó làm cho kinh sợ, từng bước rút lui.
Ngụy Miện phi thân, dưới sự trợ giúp của Trường Sách dồn hai cỗ sức mạnh vào bên trong mảnh vỡ, tức khắc một pháp trận hiện thế, lấy mảnh vỡ làm trung tâm, phân tách bọn họ với cự mãng.
“Muốn ngăn cản bổn quân! Đã vậy ta cho các ngươi thấy uy lực vô thượng của thần lực”
Ngụy Miện nhỏ máu vào trận, hoàn toàn khôi phục thần lực của mảnh vỡ, pháp trận nhắm ngay hướng cự mãng và Hoa Nguyệt Phong. Đột ngột dồn lực vào một kích, có luồng sáng vàng cực lớn từ pháp trận phóng ra, đánh thẳng vào bọn họ.
Ánh sáng nuốt trọn toàn bộ thế giới trước mắt, chấn động như mặt trời nổ tung.
Dưới sự trấn áp của một sức mạnh khổng lồ, cự mãng hết sức phản kháng, lập tức bị ánh sáng vàng đánh tan, hóa thành ma khí màu tím rồi biến mất.
Hoa Nguyệt Phong và Lâm Chiêm cũng bị nhấn chìm trong ánh sáng, quanh thân bị cỗ sức mạnh kiên cố xâm nhập, thân thể phải chịu áp bức cực hạn.
Một đòn này đất rung núi chuyển, ầm vang rung trời. Đại điện chớp mắt nứt toạc sụp đổ, ngay lúc đó dưới chân bị chia năm xẻ bảy, sơn thành sắp bị phá hủy.
“Bổn quân tiễn các ngươi tới địa ngục!!”
Ngụy Miện cùng Trường Sách bay lên giữa không trung, nhân cơ hội phóng ra phần sức mạnh còn sót lại, thông qua pháp trận hóa thành kim quang đáng sợ, từng tia đánh tới phía người nọ.
Tiếng nổ vang tận mây xanh, sóng linh lực cường đại ngay lập tức làm núi long đất lở. Khỏi phải nói sức mạnh phóng ra trong đại điện kinh khủng nhường nào, Hoa Nguyệt Phong và Lâm Chiêm phải chịu tập kích đáng sợ ra sao……
Trong ánh sáng ngập tràn không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
Ngụy Miện vẫn không cam lòng, thu hồi mảnh vỡ, bay đến phía trên hai người kia. Hắn truyền hết linh lực trong người giúp sức mạnh của mảnh vỡ tăng thêm một bậc, biến nó thành một bóng kiếm khổng lồ thẳng đứng, treo lơ lửng trên đầu bọn họ.
Sau đó phi đến chuôi kiếm, một chưởng đánh xuống, ánh kiếm ngay lập tức bổ thẳng xuống dưới.
Nhưng ngay thời khắc cuối cùng khi ánh kiếm chuẩn bị xuyên qua mặt đất, bỗng có một vầng ánh tím tỏa sáng từ nền đất phẳng lặng, lan ra như gợn sóng, kết giới bảo vệ được hình thành chặn ánh kiếm tại chỗ.
Trong ánh sáng truyền đến một tiếng cười khinh khỉnh, vừa dứt, một bóng hình liền phất tay áo phá vỡ quang mang vạn trượng, đẩy lùi sức mạnh dập dờn xung quanh, hiện thân giữa đống đổ nát.
Hoa Nguyệt Phong trường y tung bay, tóc dài phất lên, khóe môi nở nụ cười quái dị, nhìn chằm chằm vào bóng người đứng giữa không trung.
Đôi mắt y lại sáng trong hơn, đồng tử sắc tím sâu thẳm như nước. Toàn thân bị ánh sáng màu tím bí ẩn nuốt chửng, ma khí ngày càng dày đặc.
Hoa Nguyệt Phong gầm lên một tiếng, đánh một chưởng về phía ánh kiếm, phá nát toàn bộ, hóa thành mảnh vỡ nhỏ vụn rơi vào trong tay.
“Đa tạ Nhân quân khảng khái, tặng mảnh vỡ này cho ta.”
Ngụy Miện cùng với Trường Sách há hốc mồm, chưa kịp phản ứng lại chuyện tình thế đột ngột bị đảo ngược. Vừa rồi dù ngũ quân có hợp lại cũng đừng hòng thoát khỏi, thế mà Hoa Nguyệt Phong lại có thể bình yên vô sự đứng đây, chẳng nhẽ sau khi thần lực kết hợp với ma lực, y lại khủng bố đến vậy hay sao?
“Cung chủ……”
Lâm Chiêm đứng sau, ngạc nhiên nhìn bóng lưng y, nhất thời cũng không tiếp thu được mọi chuyện.
Mới nãy kim quang tràn ngập, Hoa Nguyệt Phong ôm cậu vào trong ngực, lấy thân che chắn. Sức mạnh hỗn loạn xung quanh dần dần ảnh hưởng đến tâm mạch, cậu trơ mắt nhìn trên người y ma khí dày đặc, tâm trí dần bị ma lực trong mảnh vỡ mê hoặc.
Vào thời khắc sinh tử, bản năng sinh tồn cuối cùng đã khơi dậy khát vọng trong y. Y hấp thụ sức mạnh của mảnh vỡ, hợp nhất với cơ thể mình. Y chấp nhận một thân ma tính, thuận theo Minh Kính an bài.
Y đã là ma.
“Ma đầu xuất thế……”
Mảnh vỡ đã mất, Ngụy Miện cùng Trường Sách biết đường sống đã tận, mất hết can đảm.
Hoa Nguyệt Phong trước mặt đã không còn là thiếu niên năm đó bị bọn họ trọng thương bao lần, y đứng ngạo nghễ giữa thế gian này, là vũ lực chí tôn trong thiên hạ.
Thế gian này không ai địch lại!
Hoa Nguyệt Phong xoay người đối diện với Lâm Chiêm, trong tay hóa ra một dải lụa bịt kín hai mắt cậu.
Y nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ta còn ít việc tư cần phải giải quyết, điện hạ ngoan ngoãn đứng đây chờ ta nhé, không cần thiết phải nhìn.”
Hoa Nguyệt Phong thi pháp biến ra kết giới bảo vệ Lâm Chiêm. Kết giới này cách âm, cậu nghe không được động tĩnh bên ngoài.
Thân ảnh màu đỏ chậm rãi bay về phía hai kẻ kia, khoanh tay lặng yên đứng đó, đôi mắt màu tím nhìn lướt qua biểu tình đặc sắc của bọn họ, khẽ cười.
“Nợ nần gì hôm nay giải quyết hết đi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.