Chương trước
Chương sau
Phản ứng bất thường của con rồng có liên quan đến mảnh vỡ của Minh Kính, dù có vì linh lực cường đại khiến nó sợ hãi, hay bởi nó vốn là vật cưỡi của thần quân, nhận ra Huyền Thiên Minh Kính nên không dám phạm thượng, thì nguy hiểm cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
Hoa Nguyệt Phong mỉm cười tiến đến bên cạnh Lâm Chiêm, kéo lấy tay cậu, phi thân nhảy lên cao mấy trượng hướng ra hang động.
“Cung chủ, ngươi không sao chứ?”
Lâm Chiêm chú ý tới sự thay đổi của đôi mắt, cảm nhận được quanh thân người nọ sát khí hừng hực, rõ ràng là bởi mảnh vỡ, không khỏi lo lắng sức mạnh ác linh trong đấy ảnh hưởng đến thần trí y.
Hoa Nguyệt Phong ngoái đầu nhìn lại, cười nói: “Điện hạ không phải lo, ta là thần, chịu chút sức mạnh của mảnh vỡ cũng không thành vấn đề. Tuy ta sở hữu sức mạnh ác linh nhưng vẫn có thể khống chế, sẽ không mất kiểm soát đâu.”
Lâm Chiêm an tâm hơn chút, nhìn về phía đôi mắt màu tím sâu thẳm, trong lòng vẫn còn lo lắng. Mà, cậu tin Hoa Nguyệt Phong, y đã nói có thể khống chế thì chắc chắn là vậy.
Hang động là một không gian khép kín, Hoa Nguyệt Phong và Lâm Chiêm tuần tra một vòng không thấy lối ra, quyết định phá hủy nó để tìm đường sống.
Hoa Nguyệt Phong phóng linh lực ra tích tụ trên đỉnh động, sau đó đẩy mạnh một phát, tức khắc mặt đất rung núi chuyển, vách động phía trên sụp đổ thành một thông đạo rộng lớn, cuối cùng cũng thấy được sao trời.
Hai người băng qua thông đạo, chốc lát đã thoát ra ngoài.
Họ đáp xuống một đồng cỏ, xung quanh là núi cao chót vót. Ở đây có thể trông thấy hoàng cung đằng xa.
…..
Thánh điện ca múa suốt đêm, vương công quý tộc cùng nhau nâng ly cạn chén, chọc cười vũ cơ, tận hưởng thú vui yến tiệc.
Nhân quân Ngụy Miện ngồi trên ghế cao, nâng ly ăn mừng với một vị khách mặc y phục đen. Người nọ ý cười doanh doanh, thi lễ uống một hơi cạn sạch.
“Trận pháp của ngài quả là vi diệu, Hoa Nguyệt Phong cùng với Thái tử điện hạ vẫn đang mắc kẹt trong pháp trận của Nhân quân đây, chắc giờ này đang làm một trận tử chiến với bạch long ngân sương kia rồi. Con rồng đó tu hành mấy vạn năm, khắp Ngũ Giới này chưa chắc có người có thể làm đối thủ của nó, lần này phải để cho Hoa Nguyệt Phong nếm chút đau khổ, không chết thì cũng thương tích đầy mình!”
Kẻ vừa nói chính là Yêu quân Trường Sách. Một thân tiên phong đạo cốt, khí chất xuất trần, không hề tà sát quấn thân giống yêu ma bình thường, ngược lại như tiên nhân lớn lên ở Thiên Cung, sinh ra đã có tướng mạo ngay thẳng, đoan trang.
Nguyên thân của yêu quân chính là Đông Hải giao long, ngàn năm trước phá kiếp đắc đạo, kế vị Đông Hải yêu quân, là kỳ tài hiếm có trong Ngũ Giới. Ngoại hình cũng thuộc hạng tuyệt sắc, không thua kém gì Hoa Nguyệt Phong cùng với Lâm Chiêm.
Ngụy Miện buông chén rượu, bỗng nhiên nhìn yêu quân cười mỉa, “Yêu quân hãy cứ yên tâm, con rồng kia đã vạn năm không có miếng ăn, chỉ cần là vật sống đều sẽ bị nó xé nát. Nó chính là thú cưỡi đệ nhất của Thần quân, xét về trình độ thì trên đời này không gì sánh bằng, thần lực thông thiên chắc chắn có thể đấu một trận sống mái với Hoa Nguyệt Phong. Yêu quân chỉ lo uống rượu cùng ta là được, đợi bọn chúng trọng thương rồi, chúng ta liền nhân cơ hội tru sát.”
Trường Sách cười: “Lời của Nhân quân rất đúng.”
Cụng chén, uống rượu.
Chân trời ánh tím lóe sáng, tựa như một đàn đom đóm đánh úp tới phía hoàng cung. Gió cuốn mây mù dày đặc, tức khắc đã che khuất ánh trăng.
Nhân quân và Yêu quân cảm nhận được dị tượng trên không, chưa kịp thấy rõ nó là thứ gì thì ánh sáng tím đã đột ngột tỏa ra lấp lánh, chớp mắt lan ra khắp trời, chói mắt kinh người.
“Nhân quân tính kế giỏi thì giỏi thật đấy, nhưng sợ là quá tự tin rồi!”
Linh lực chấn động cửa điện, ngoài điện có hai bóng người thình lình xuất hiện. Hoa Nguyệt Phong dẫn Lâm Chiêm vào điện, tất cả quan khách kinh ngạc đứng dậy lui về sau.
Hoa Nguyệt Phong mỉm cười nhìn Nhân quân đang ngồi trước mặt cùng với Yêu quân phía dưới, nhếch môi.
“Hai vị tính kế giỏi thật đấy, nào là trận pháp nào là cự long, một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết nhỉ? Chẳng qua khiến các ngươi thất vọng mất rồi. Giờ này ta còn nguyên vẹn xuất hiện ở đây, kế hoạch thất bại, xin lỗi nhiều nha.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Ngụy Miện hiển nhiên không ngờ tới kết quả này, nhất thời từ vương tọa trên đứng lên, sắc mặt tối sầm, cực kỳ khó coi.
Yêu quân không cam lòng yếu thế, nổi giận nói: “Không thể tưởng nổi con rồng đó lại không làm gì ngươi! Hoa Nguyệt Phong, ma đầu nhà ngươi đúng là lợi hại! Giờ còn dám tự tiện xông vào vương điện, muốn sao đây, còn dám tìm chúng ta tính sổ?!”
Hoa Nguyệt Phong từng bước tới gần, một đám vương công quý tộc tất nhiên từng nghe danh hào của y, sớm đã lủi hết ra sau. Y cùng Lâm Chiêm đứng cách nhị quân vài bước, hai bên giằng co.
Hoa Nguyệt Phong châm biếm, “Hai người các ngươi cũng xứng làm đối thủ của ta? Chỉ dám giở trò sau lưng, có bản lĩnh thì đánh một trận, hôm nay không chết không thôi!”
“Ngươi đã nhất muốn tìm cái chết, ta thành toàn cho ngươi!”
Yêu quân bước nhanh vọt tới, dưới tay biến ra một thanh kiếm lấp lánh hàn quang, nửa đường tích lực, tức giận chém xuống.
Hoa Nguyệt Phong bảo vệ Lâm Chiêm, tay không biến ra mưa kiếm nghênh chiến. Yêu quân bị mấy chục lưỡi kiếm vây lại, tức khắc chết chân tại chỗ.
Mưa kiếm dày đặc, từng thanh trường kiếm đều tràn ngập sát khí dữ tợn, dù hắn có là Yêu quân điện hạ đi chăng nữa, thì cũng chỉ ngăn được công kích trong nhất thời rồi phải lập kết giới bảo vệ chống lại.
Sát khí đáng sợ chấn động kim điện, âm phong theo đó ùa vào, thổi đến mức xiêm y cùng tóc dài bay tung hết lên.
Hoa Nguyệt Phong cười đi qua hướng của Ngụy Miện, lòng bàn tay ngưng một chùm sáng tím kết thành hình cầu. Trên mặt ý cười dạt dào, thêm con ngươi màu tím lại càng đáng sợ.
“Tự ngươi giao mảnh vỡ của Minh Kính ra đây, hay để ta giết ngươi đoạt lại?”
Sắc mặt Ngụy Miện càng thêm khó coi, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày sẽ bị Hoa Nguyệt Phong uy hiếp như vậy. Hắn đương nhiên không sợ, lúc y tới gần trong tay đã tế ra pháp khí, là một hạt châu trắng bạc, mà xung quanh nó là một vòng chú ấn lập loè.
Thứ đó chính là pháp khí hắn dùng để bày trận.
Ngụy Miên cầm hạt châu trong tay đột nhiên rót vào đó một luồng linh lực, trong chốc lát, dưới chân Hoa Nguyệt Phong xuất hiện quang luân lập lòe, tia sáng xung quanh phóng lên, nhốt y lại như một hàng rào sắt, giam cầm như trong ngục tù.
“Cung chủ.” Lâm Chiêm thấy tình thế không ổn, muốn tiến lên giải vây.
Hoa Nguyệt Phong quay đầu lại nhìn cậu lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ đừng lo, ta có thể ứng phó được, đừng sợ.”
Nói xong Hoa Nguyệt Phong ngưng lực trong tay, đánh mạnh quả cầu sáng tím xuống đất. Chỉ trong nháy mắt một vòng ánh tím quét dọc mặt đất, trực tiếp bao trùm quang luân, dập tắt hết tất cả tia sáng.
Quang luân dễ dàng bị công phá, Ngụy Miện choáng váng, “Sao mà ngươi.…”
“Sao có thể mạnh đến vậy, đúng không?”
Hoa Nguyệt Phong cong môi cười, lòng bàn tay hướng đến trái tim lấy mảnh vỡ ra. Mảnh vỡ lập lòe ánh tím, chất chứa sức mạnh ác linh vô hạn, vừa xuất hiện đã phá một làn sóng linh lực trên không, chấn động Kim điện.
“Mảnh vỡ của Minh Kính! Ngươi đã tìm được một mảnh!” Yêu quân phá trận mưa kiếm, không dám tự tiện tấn công nữa, lui đến bên cạnh Ngụy Miện.
“Không đúng! Ngươi thực sự tinh luyện mảnh vỡ này bằng tà sát ác linh!” Ngụy Miên kinh ngạc nhìn mảnh vỡ, rõ ràng khác với của hắn. Sức mạnh đó không còn là thần lực nữa rồi, mà là ma lực đáng sợ hơn gấp bội.
“Hoa Nguyệt Phong, rốt cục thì ngươi vẫn nhập ma!!”
Trường Sách phẫn nộ khó nhịn, bọn họ mấy trăm năm đuổi giết, sợ một ngày kia y nhập ma thị sát sinh linh. Giờ thì hay rồi, ma tính thâm nhập linh mạch, hết đường cứu vãn.
Hoa Nguyệt Phong thành ma chính là kết cục đã định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.