Trên thế giới này, khó hiểu nhất chính là lòng người. Đối với bản thân mỗi người đều cảm thấy khó hiểu, vậy thì người đứng ngoài cuộc làm sao hiểu được đây? Tình yêu cũng như vậy, nhìn qua thì kì thực vô cùng đơn giản. Nhưng đâu ai biết được, để đến được giới hạn vĩnh cửu trong tình yêu thì phải cần thêm đoạn đường là bao xa.
Hỉ, nộ, ái, ố, tâm trạng của con người cho dù có như thế nào cũng chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ này. Nó không phải là điều gì đó quá mực đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là những điều rất giản đơn. Nếu như đối với một người, bạn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, đó là tình yêu. Đối với một người, người đó muốn giữ lại tất cả, trong đó có bạn, đó gọi là sự chiếm hữu, không phải tình yêu. Chỉ khi con người ta thật sự yêu, họ mới thấy đau vì người, nhớ người, mong chờ người. Chỉ khi con người ta tuyệt vọng đến mức đường cùng, người đó mới hiểu được ai mới thực sự cần ta. Hai người đã có mối tình khắc cốt ghi tâm như thế, trải qua một thời. Duyên đến, rồi duyên đi, chỉ mong duyên sẽ quay lại, đứng ở mãi một chỗ, đó là con đường của sự chờ đợi. Hi vọng hay tuyệt vọng, không phải do ý trời, mà do bản thân ta.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.