Nhìn cô nhóc trước mặt cố gắng cứu vãn tình hình, cậu mệt mỏi tựa người vào bàn đặt tay mình lên đầu Cát Linh.
Bàn tay xoa xoa nhẹ làm xù hết cả tóc, cô mới ngẩng lên khó hiểu nhìn cậu.
" Cậu làm gì vậy!?? Xù hết tóc tôi rồi! "
" Được rồi, cậu không cần phải nói nữa đâu. Về thôi. "
Cô ngơ ngác đứng chết lặng nhìn cậu đang tiến về phía cửa lớp. Đôi chân như bị đông cứng không nhúc nhích được cho đến khi nghe thấy giọng cậu cất lên gọi tên cô.
" Hoàng Gia Cát Linh, cậu có định về không thì bảo? "
" Hả..? Có có có!! "
Cả hai cùng bước trở về trên cùng một con đường còn chưa kịp tối. Mối quan hệ đã tốt lên một chút, gương mặt cậu ta cũng tươi tắn hơn hẳn so với thường ngày.
Vừa kịp bước qua cánh cổng thì Hoàng Nhật đã dúi vào cặp cô vài viên kẹo chanh.
" Về ăn dần rồi bớt làm bộ mặt ủ rũ đó đi. "
" Sao lúc nào cậu cũng có kẹo trong người thế?? "
Hoàng Nhật cong miệng cười mỉm thản nhiên nhún vai.
" Kẹo giúp con người ta giải tỏa tâm trạng mà. "
Nói rồi khi về đến nơi, cô nhấc chiếc cặp lôi ra những viên kẹo mà cậu ta nhét vào. Cất gọn vào trong hộp thủy tinh trong suốt, mỗi khi tâm trạng cô không vui sẽ lấy ra một viên để ăn.
Sáng hôm sau Hoàng Nhật lại đưa cho cô vài viên kẹo chanh, tay xách balo trên lưng giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-ngot-vi-chanh/3414909/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.