Trần Lê Hoàng Nhật mỉm cười tươi tắn nhét tờ giấy thi vào trong hộc bàn của cô.
" Mang về mà nghiên cứu dần. "
Nghe thoáng qua như một lời nói xem thường khả năng của một học bá vốn vẫn luôn tài giỏi. Cô mím chặt môi đáp lại tờ thi vào người Hoàng Nhật cau có.
" Ai cần chứ! "
Cát Linh tức đến đỏ mặt không thèm tiếp chuyện, cậu ta cười khì khì thích thú với vẻ mặt tức giận của cô. Tay lại móc ra viên kẹo đặt nhẹ lên bàn chuyền qua phía Cát Linh.
" Ăn rồi tôi nói cho cậu một bí mật. "
Nghe xong liền nhanh nhảu bóc lấy viên kẹo nhét vào miệng ngước về phía Hoàng Nhật tò mò.
" Là gì vậy?? "
" Tôi nói là cậu tin thật luôn sao, phụt- hahaha!! Ngốc nghếch ngô nghê thật đấy. "
Bị chọc cho phát điên cô nghiến răng nghiến lợi xé tan tờ thi văn của mình đứng phắt dậy lấy cớ đi vứt rác. Con người của Hoàng Nhật ngày một bí ẩn, vốn dĩ từ đầu năm điểm văn của cậu ta đâu có cao đến vậy.
Chép bài? Liệu có phải cậu ta ngó được bài của người khác không? Nhưng rốt cuộc là ai lại có thể để cho tên nhóc đó chép sạch sẽ toàn bộ nội dung để ăn điểm cao đến vậy chứ.
Mang theo lòng nghi ngờ khó hiểu, Cát Linh lại nhớ ra bài thi của Hoàng Nhật còn đặt trên bàn, nếu xem qua có lẽ sẽ phát hiện ra cách hành văn đặc biệt của người nào đó thôi.
Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-ngot-vi-chanh/3414910/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.