“Bà nội, căn chung cư đó, có rất nhiều…”
Tôn Điềm Điềm không tiếp tục nói nữa, bà nội Tôn sao mà không biết được cơ chứ?
Tôn Thừa và Diệp Giai Lan vô cùng yêu nhau, căn chung cư kia chứa đựng những hồi ức tốt đẹp của hai người họ, cho nên Diệp Giai Lan luyến tiếc chuyển đi nơi khác, cũng không tái hôn.
Bà nội Tôn thở dài: “Thôi được rồi, không nói đến chuyện này nữa.”
Tôn Điềm Điềm thấy cảm xúc của bà nội đang không vui, làm nũng nói: “Bà nội, lâu rồi bà cháu mình không gặp nhau, Điềm Điềm rất nhớ bà, bà có nhớ Điềm Điềm không ạ?”
Bà Tôn cười: “Nhớ lắm.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Rõ ràng tuần trước mới gặp nhau, bà không có quên đâu.”
Tôn Điềm Điềm cười hì hì tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng bà Tôn.
Bữa cơm trưa này, dì Lý và dì Vương làm những món mà Tôn Điềm Điềm thích ăn.
Tôn Điềm Điềm vui vẻ ăn cơm, đôi lúc còn cười nói vài câu với bà Tôn. Bà nội cũng cười không khép miệng lại được.
Tôn Hoài Đường nhìn Tôn Điềm Điềm, biết cô cố ý không nói chuyện với mình.
Ăn cơm trưa xong, bà nội Tôn trở về phòng nghỉ ngơi.
Tôn Điềm Điềm cũng không thèm nhìn Tôn Hoài Đường, đứng dậy nhanh chóng chạy lên lầu.
Tôn Hoài Đường vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng Tôn Điềm Điềm đã nhanh hơn một bước. Khóe môi anh hơi giật giật, trơ mắt nhìn cửa phòng Tôn Điềm Điềm đóng chặt.
Tay anh cầm then cửa cố gắng mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589251/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.