“Bà ơi!” Tôn Điềm Điềm nhào vào lòng bà nội Tôn.
“Ai —-” Bà nội Tôn cười đáp lại.
Trịnh Khiết đi theo sau Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm, khẽ gật đầu chào, “Cháu chào bà.”
“Ừ.” Bà Tôn gật đầu, nhìn thoáng thấy Tôn Hoài Đường đang đứng bên cạnh, “Điềm Điềm đi cùng cháu tới à?”
Tôn Hoài Đường liền giải thích cho bà nội Tôn.
Lúc này, Trịnh Khiết mới nói: “Thưa bà, tiểu thư còn có chút việc phải xử lý, cháu về công ty trước ạ.”
“Ừ, đi đi.”
Trịnh Khiết đi rồi, Tôn Hoài Đường nhắc nhở Tôn Điềm Điềm: “Điềm Điềm, thân thể bà nội không tốt, đừng ôm lâu quá.”
Tôn Điềm Điềm mới nhớ ra bà nội còn đang ngồi xe lăn, đột nhiên đứng dậy.
“Không sao.” Bà nội Tôn xua xua tay, nhìn ra bên ngoài, “Giai Lan không tới à?”
“Mẹ hôm nay phải trực ban ạ, dặn con tới thăm bà trước, cuối tuần mẹ sẽ tới.”
“Điềm Điềm, con và mẹ dọn về đây đi, cả hai sống nương tựa bên ngoài, bà thật sự không yên tâm.”
Lúc ba của Tôn Điềm Điềm còn sống, bà nội Tôn cũng đã nói qua vấn đề này.
Khi ấy, Tôn Thừa không muốn thừa kế sản nghiệp gia đình, ông chỉ mê mẩn nghiên cứu địa chất. Sau khi cãi nhau một trận với ông nội liền dọn ra ngoài, toàn tâm toàn ý đi theo đoàn đội làm nghiên cứu.
Ông nội không thể lay chuyển được ý chí của con cả, còn Tôn Ngọc chính là một nữ thương nhân xuất sắc. Xí nghiệp nhà họ Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589252/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.