Tôn Điềm Điềm xoay người bước vào trong phòng.
Tôn Hoài Đường ở đằng sau ôm lấy cô, môi mỏng kề sát tai, vội vàng nói: “Điềm Điềm đừng đi… Điềm Điềm còn giận anh sao, anh xin lỗi…”
Tôn Điềm Điềm thật ra đã không còn giận nữa, nhưng cô không hiểu vì sao lúc sáng Tôn Hoài Đường lại có thái độ lạnh lùng như vậy, “Vậy sao ban ngày, khi ở trên xe—”
“Anh… Em nói em sẽ bị trợ lý Trình bẻ cong, anh sợ em sẽ thích cô ấy mất…” Tôn Hoài Đường vội vàng giải thích.
Tôn Hoài Đường từng chứng kiến thủ đoạn mà Trịnh Khiết dùng để tán tỉnh Tôn Ngọc, lúc uống nước thì vô tình đụng chạm, lời nói kích thích đối phương, rồi vờ cười ngây ngô… Tôn Ngọc đều vui vẻ đón nhận, thậm chí còn thích thú. Người trong nhà nhìn vào cứ nghĩ bọn họ có mối quan hệ thân thiết, là bạn bè khuê mật của nhau, hoặc xem như người nhà của mình. Nhưng từ khi chính mắt anh thấy hai người họ hôn môi mà Trịnh Khiết cũng tỏ vẻ như không có việc gì, anh liền biết Trịnh Khiết và Tôn Ngọc đang lén lút yêu nhau.
Tôn Điềm Điềm đơ mặt vài giây, bỗng phụt cười ra tiếng: “Anh Đường, em chỉ khen trợ lý Trình đẹp trai thôi mà, sao em có thể thật sự thích cô ấy theo kiểu đó chứ. Em nói rồi, em chỉ thích anh, anh có biết— ưm…”
Tôn Điềm Điềm đột nhiên im bặt.
Bởi vì Tôn Hoài Đường cắn nhẹ vành tai cô, tay phải men theo cổ áo trượt vào, mơn trớn đôi gò bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589250/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.