Tôn Điềm Điềm mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh phát hiện ra mình vẫn còn trong phòng anh Đường!
Tối qua hai người lăn lộn mấy tiếng đồng hồ, sau đó cô ngủ li bì đến tận 9 giờ sáng! Anh Đường đâu rồi? Sao không gọi cô dậy chứ?
Tôn Điềm Điềm đang chuẩn bị xuống giường thì Tôn Hoài Đường mở cửa bước vào.
“Em tỉnh rồi à?”
“Sao anh không gọi em dậy chứ? Đã 9 giờ rồi. Với lại sao hôm qua anh không mang em về phòng? Lát nữa sao em dám ra khỏi phòng đây?” Tôn Điềm Điềm giận dỗi nói.
Buổi sáng, khi dì Lý lên gõ cửa gọi họ dậy ăn sáng, Tôn Hoài Đường ra khỏi phòng nhìn thấy dì Lý đứng trước cửa phòng Tôn Điềm Điềm, thấy dì ấy đang tiếp tục gõ, anh nhanh chóng nói: “Dì Lý, chắc là Điềm Điềm vẫn còn ngủ, để em ấy ngủ thêm một lát đi ạ. Ăn sáng xong con sẽ kêu em dậy.”
“Được, thiếu gia Hoài Đường.” Dì Lý cười cười đi xuống lầu.
Thấy Tôn Điềm Điềm hoảng hốt, Tôn Hoài Đường nói: “Trên lầu ba chỉ có phòng bọn mình, lầu dưới cũng không có ai ở, sẽ không thấy em đâu, yên tâm.”
Tôn Ngọc và Trịnh Khiết đã đi làm, dì Lý và dì Vương thường thấy Trịnh Khiết ở lại qua đêm nên có nhìn thấy chị ấy bước ra từ phòng cho khách cũng không lấy làm lạ.
Lúc này, dì Thẩm cùng dì Lý đang ở dưới sân chăm sóc vườn cây, bà nội cũng đang ở đó tắm nắng.
Tôn Điềm Điềm mở cửa phòng ra, cẩn thận nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589249/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.