Editor: Kẹo Mặn Chát
Tôi mở mắt ra, lại là một mảng trần nhà trắng xóa, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt.
Hiện tại mới xuất viện còn chưa tới một tháng, sao lại đưa tôi vào đây rồi? Tôi thử nâng tay lên, vận động thoải mái, không bị dây trói buộc chặt, trên người cũng không thiếu tay thiếu chân.
Một số bác sĩ đang đứng bên cạnh giường nói chuyện với bệnh nhân. Một trong số họ thấy tôi đã tỉnh, đi đến và hỏi: "Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"
Tôi lắc đầu.
"Đợi lát nữa đứng lên đi lại, nhìn xem trên chân không có việc gì thì có thể xuất viện."
Chân? Lúc này tôi mới phát hiện trên đầu gối mình có vết thương đã được khử trùng. "Lọ Risperidone kia," bác sĩ chỉ vào bàn bên cạnh rồi nói, "của cậu, lát về thì nhớ cầm theo."
Tôi ôm kín cái lọ trong lòng bàn tay, cảm giác nó vẫn còn hơi ấm, mang theo nhiệt độ cơ thể của một người khác. Tôi nhớ kỹ người đàn ông kia trông như thế nào, anh ấy rất cao, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, trên tay đặc biệt có mùi hương của nước xà phòng.
"Đúng rồi, cậu không cần nộp viện phí, người đưa cậu tới đây là bác sĩ của bệnh viện, anh ấy đã giúp cậu thanh toán rồi."
Tôi cảm thấy trên má có gì đó mát lạnh, mới biết rằng chính mình không kìm được rơi nước mắt, đó là những giọt nước mắt vui vẻ.
Tôi không thể để nó tiếp tục mất kiểm soát rơi xuống nữa, vì thế tôi vội vàng lau khô.
"Mấy người các cậu đó, có thể yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tu-khi-toi-mac-benh-tam-than/1015826/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.