*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kẹo Mặn Chát
Tôi mở mắt ra, ngửa cổ nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, 5:30.
Lúc quay đầu lại, tôi thấy Nhan Nam Tinh, hoặc là Nhan Bán Hạ, đang ngồi xổm bên giường tôi, hốc mắt hồng hồng trông như một con thỏ nhỏ. Em ấy vừa thấy tôi tỉnh lại, lập tức nhỏ giọng nói: "Anh họ, xin lỗi..."
Tôi biết rồi, em ấy nhất định là Nhan Nam Tinh. Tôi xoa xoa đầu em ấy, nói, "Nam Tinh, thật ngoan."
Biểu tình của em ấy nhanh chóng sụp đổ, đóng sập cửa bước ra ngoài. Tôi mở cửa, thò đầu ra, Nhan Nam Tinh đã quay về phòng ngủ.
Tôi bắt đầu chờ đợi, chờ cả tiếng đồng hồ, đợi cho đến khi cậu và mợ đi làm, tôi lén lút đi ra ngoài chạy đến bệnh viện, lần này rất nhanh đã tìm thấy phòng khám của bác sĩ Diệp. Kết quả tôi đến cửa mới phát hiện không mang theo quà cảm ơn, cuối cùng đành lên đường hồi phủ.
Qua thêm một tuần, lại đến sáng thứ năm, lần này lúc tôi sắp chuồn ra ngoài thì bị Nhan Bán Hạ bắt được.
Thật khó lòng phòng bị.
"Anh họ đây là muốn đi đâu nha?" Em ấy xách cổ áo tôi, chất vấn hỏi.
Tôi nói đến bệnh viện tìm ân nhân, muốn trực tiếp nói lời cảm ơn. Nhan Bán Hạ không có lý do để ngăn cản tôi, vì thế phân phó anh trai mình là Nhan Nam Tinh dẫn tôi ra ngoài, chỉ thiếu điều buộc thêm một sợi dây chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tu-khi-toi-mac-benh-tam-than/1015827/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.