Editor: Kẹo Mặn Chát
Nhiều bệnh nhân ở lại phòng bệnh trong thời gian dài vì không có ai nguyện ý đón họ về.
Tôi có người tới đón, người đến đón tôi xuất viện là cậu tôi. Sau khi lên xe, cậu giúp tôi thắt dây an toàn, tôi thấy trên đầu ông ấy đã xuất hiện nhiều sợi tóc bạc.
Cậu đã già rồi. Trong thế giới của họ, tốc độ dòng chảy thời gian khác với của tôi.
"Bệnh của cháu khỏi hẳn rồi sao?"
"Gần như vậy."
"Còn phải uống thuốc không?"
"Vẫn phải uống."
Cậu nói tôi có phải uống thuốc đến choáng váng rồi không, sao lại nói ít như vậy. Tôi cũng không biết nói gì để đáp lời.
Cậu không nói chuyện với tôi nữa.
Trở về nhà, tôi thấy cánh cửa quen thuộc, còn có cả bà ngoại. Bà ngoại lớn tuổi, chân không tốt, không đi được đường xa, vậy mà bà đã sớm mang ghế ngồi ở cửa chờ tôi.
Tôi tiến lên dùng sức ôm lấy bà, nước mắt của bà ngay lập tức rơi xuống.
"Đứa trẻ ngoan, chịu tội nhiều năm như vậy, cực khổ cho cháu rồi, lúc trước không nên nghe lời con bé kia, đưa cháu vào đấy bị giày vò vô ích."
"Bà ngoại, cháu nhớ bà."
Nhan Nam Tinh cùng Nhan Bán Hạ cũng ở đây, bọn họ đều là con trai của cậu, hơn nữa còn là song sinh, bộ dạng giống nhau như đúc.
"Nam Tinh, Bán Hạ, còn nhớ anh họ không?"
Bọn họ đồng loạt nhìn tôi một cái, sau đó nhìn nhau cười, chạy bình bịch lên lầu, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất.
"Không cần để ý tới chúng nó, hai đứa kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tu-khi-toi-mac-benh-tam-than/1015825/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.