⭒°. ݁✮
“Sầm Úc ơi, nay qua nhà mình chơi không?” “Sầm Úc ơi…” Giang Thoan vô thức bóp nhẹ quả bóng trong tay, khẽ khàng gọi: “Sầm Úc.” Thấy đối phương cứ tần ngần như muốn tâm sự, Sầm Úc liền dừng bước, chờ xem hắn định nói gì. Nhưng đúng lúc ấy, Giang Thoan chợt bắt gặp bóng hình Bùi Hằng Quân đang đứng đợi ngoài cổng.… Ánh mắt họ vô tình chạm nhau, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Giang Thoan lập tức quay lại, mỉm cười với Sầm Úc: “Thôi để bữa sau đi. Chừng nào chân cẳng lành lặn rồi mình chơi tiếp.” Trong cơn mơ dài triền miên chẳng một lối thoát thân ấy, hắn đã luôn muốn hỏi Sầm Úc rằng: Bùi Hằng Quân là bạn thân nhất của cậu, vậy còn mình và Hạ Vĩnh Ninh thì sao? Hay đúng hơn là… còn mình thì sao? Giữa miền mộng mị, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo… Để rồi khi bừng tỉnh, thấy Sầm Úc đang nằm ở giường bên cạnh, Giang Thoan mới bất giác thở phào. Tiếc rằng, những lời khi ấy vẫn chưa kịp ngỏ, những rung cảm năm xưa nay đã chẳng còn dịp tỏ. Giờ nói ra có còn nghĩa lý gì nữa đâu. Giang Thoan ném quả bóng đồ chơi cho Sầm Úc: “Để bữa nào mình qua chỗ cậu.” Nói đoạn, hắn liếc sang Hạ Vĩnh Ninh. Anh ta vẫn giữ vẻ điềm nhiên như cũ, bước đi cũng chẳng hề vội vã. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, Hạ Vĩnh Ninh đã khẽ gật đầu một cái. Có lẽ, trong lòng cậu ta cũng đầy tiếc nuối. Giang Thoan nghĩ bụng. Chỉ là, cậu ta sẽ không bao giờ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703458/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.