Editor: Ang Chem. ⭒°. ݁✮ Hai tuần sau, Sầm Úc đã có thể chống nạng “đi như bay”. Hễ có ai định mon men lại gần đỡ là sẽ bị cậu chàng vung nạng đuổi cho chạy té khói ngay. “Bé Úc.” Bùi Hằng Quân đang ở cùng nhà nghỉ trong thị trấn với cậu. Thấy em người yêu tính đi một mình, y liền giở cái giọng điệu tội nghiệp ra: “Cho anh đi với.” Sầm Úc chỉ qua quýt xua tay, rồi cứ thế chống nạng tiến thẳng về phía trường Mỹ Mãn… Cậu vẫn nhớ mình còn một nhiệm vụ đang dở dang, chưa chuồn khỏi đây được. Dạo này con mèo ú cứ lăn ra giả chết miết. Nó còn quyết tâm “chuộc lỗi” bằng cách hứa hão suốt ngày, cam đoan rằng thế giới sau sẽ là kèo thơm, đúng chuẩn đi du lịch chill chill luôn! Sầm Úc vừa đi được mấy bước thì đã tình cờ chạm mặt Hạ Vĩnh Ninh từ phòng bên cạnh. Cậu liếc qua cây gậy ba-toong trong tay đối phương. “…” Làm màu thấy ớn. Sầm Úc càm ràm thầm trong lòng, đoạn lại ngước lên săm soi Hạ Vĩnh Ninh từ đầu đến chân: “Chưa về à?” Sao mình nhớ tên này vừa tỉnh dậy là đã được trợ lý rước về thủ đô chữa tiếp rồi cơ mà… Thế quái nào mới có hai tuần không gặp, cha nội lại vác mặt tới cái nhà nghỉ rách này chi vậy?! Hạ Vĩnh Ninh không mảy may ngạc nhiên khi thấy Sầm Úc. Vết thương của anh ta nhẹ hơn nên đã được tháo bột, tuy đi còn chưa vững nhưng cũng túc tắc được vài bước. “Thì… cứ nghĩ bụng là nên tạt về xem thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703457/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.