⭒°. ݁✮
“Sao mày còn chưa đi?”
Giọng Phạm Kiệt đột ngột vang lên ngay bên tai Sầm Úc.
Cậu vội nhét tờ báo và lá thư vào túi, quay phắt lại làu bàu: “Tao nghỉ một lát không được à?”
Vốn đang mon men bước tới, Phạm Kiệt thấy cái vẻ mặt khó ở của Sầm Úc thì vội vàng lùi lại… Rồi hắn cun cút ngồi về chỗ cũ, không dám hó hé thêm lời nào.
Sầm Úc ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
Ba giờ mười phút chiều.
Ấy thế mà ngoài trời đã tối đen như mực, rõ là nửa đêm nửa hôm rồi…
Cậu liền rút điện thoại ra kiểm tra.
Màn hình hiển thị hai giờ sáng.
Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, Sầm Úc còn ngoái lại ném cho Phạm Kiệt một câu:
“Mày chắc là không đi cùng bọn tao đấy chứ?”
Phạm Kiệt vẫn chả thèm quay đầu nhìn, chỉ ngồi lẩm bẩm một mình: “Không đi.”
Sầm Úc liếc hắn lần cuối, rồi dứt khoát bỏ đi luôn.
⭒°. ݁✮
Từ lúc ra khỏi phòng bảo vệ, Hạ Vĩnh Ninh để ý thấy Sầm Úc bỗng lầm lì hẳn đi.
Anh ta đoán rằng cậu chàng đã phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng im lặng vì chưa tiện nói ra.
Chưa tiện nói ư? Ánh mắt Hạ Vĩnh Ninh vô thức quét qua những người còn lại. Ngoài mình và Sầm Úc, thì chỉ còn Bùi Hằng Quân cùng Giang Thoan. Một thằng bạn đã chết từ đời tám hoánh, một thằng bạn thân. Ban nãy Sầm Úc thấy tấm ảnh chụp chung, rồi còn cố nán lại trong phòng bảo vệ một lúc lâu… Không lẽ cậu ta đã tìm thấy manh mối gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703453/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.