⭒°. ݁✮
“Ý tên đó là sao?” Phạm Kiệt vừa thở hồng hộc vừa cố lết theo.
Sầm Úc buông Bùi Hằng Quân ra, đáp gọn lỏn: “Cha nội đó muốn vờn mình thêm chút nữa ấy mà.”
Thấy đám Hạ Vĩnh Ninh đang ở tít phía bên kia sân, cậu đăm chiêu giây lát rồi quyết định: “Đến chỗ bác bảo vệ trước.”
“Phòng bảo vệ á?” Bùi Hằng Quân quay sang nhìn Sầm Úc: “Ra đấy làm gì em?”
“Cứ qua xem thử đi đã.”
Nếu mình đúng là con trai của bác Sầm, thì cái mác này phải có tác dụng gì đó chứ… Tiếc là bác ấy không còn, mà giờ mình cũng chẳng nhớ được tí gì về hồi đấy. Sầm Úc rảo bước, lòng bất giác dấy lên một cảm giác lạ lùng khôn tả. Ban nãy, chỉ cần Bùi Hằng Quân vừa nhắc nhẹ là ký ức về cuộc gặp gỡ năm xưa đã ùa về trong đầu cậu. Vậy mà giờ đây, dù đã biết tường tận thân phận mình – “Sầm Úc” của trường Mỹ Mãn, bạn học cũ của Hạ Vĩnh Ninh – nhưng những thước phim của quãng thời gian ấy vẫn cứ trống trơn. Hay tại chưa đủ “trình” để mở khoá? Sầm Úc miên man nghĩ ngợi, chân vẫn thoăn thoắt dẫn cả đám hướng về phía phòng bảo vệ. Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan thấy vậy, nhanh chóng bám theo họ ngay. Vừa chạy tới nơi, cả bọn nhận ra cổng trường đã khoá chặt, còn phòng bảo vệ thì trống hoác. “…” Sầm Úc cau mày ngó vào trong: “Ban nãy có người mà ta?” Cậu nhớ như in chính tay bác bảo vệ đã mở cổng cho bọn họ vào. Ấy thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703452/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.