Editor: Ang Chem. ⭒°. ݁✮ Câu nói của Sầm Úc khiến Phạm Kiệt phải cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn thẳng vào cậu nữa. Sầm Úc chỉ hừ một tiếng, lật tẩy bộ mặt thật của hắn. Lương tâm với chả lương tri cái nỗi gì. Cậu thừa biết tên này chỉ là đồ sợ chết, vì hắn vừa nhớ ra lời nguyền năm đó có cả phần mình trong đấy. Chứ nếu không, Sầm Úc dám chắc hạng người đấy đã yên thân chết dí ở cái thành phố hoa lệ của hắn rồi, hơi đâu mà đoái hoài đến chốn thôn quê này nữa. “…Giờ tính sao đây?” Giang Thoan đá cho Phạm Kiệt một cái, rồi quay sang hỏi Sầm Úc. Riêng Hạ Vĩnh Ninh vẫn chìm vào lặng thinh. Kể từ lúc Bùi Hằng Quân phơi bày thân phận thật của Vu Thịnh tới giờ, một câu hỏi cứ luẩn quẩn mãi trong đầu anh: “Tại sao Phạm Kiệt lại nhớ… mà bọn mình thì không?” Đó cũng chính là điều đang khiến Sầm Úc băn khoăn. Cả nhóm không hề có ký ức gì về buổi gọi hồn hôm ấy. “Hay là do… điều ước của nó không thành?” Giang Thoan đoán già đoán non. Lúc đấy nó đang nói dở thì bị bác Sầm cắt ngang mà… Nghĩ đến đây, hắn nhìn sang Sầm Úc: “Cậu… còn nhớ bác Sầm không?” Nhớ cái khỉ gì chết liền , Sầm Úc nghĩ bụng. Đầu óc cậu lúc này là một khoảng trống rỗng. Dù thật sự có đoạn truyện đó đi chăng nữa, e rằng mình phải phá đảo xong thì hệ thống mới chịu load thêm… Sầm Úc có cảm giác bản thân đang nhập vai trong một tựa game kinh dị góc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703451/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.