⭒°. ݁✮
“Rầm!” Cây búa trong tay Sầm Úc nện mạnh xuống sàn, ngay sát bên cạnh thái dương thằng Phạm Kiệt. Giang Thoan bất giác buông một tiếng chửi thề. Ngay cả Hạ Vĩnh Ninh cũng không ngờ điều ước của Phạm Kiệt lại có thể tàn độc đến thế… Sầm Úc liếc nhanh sang Bùi Hằng Quân, bắt gặp vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của y, rồi mới dời mắt xuống kẻ đang sõng soài van lơn dưới đất. “Khi nào?” “T-Trước hôm khai giảng lớp mười hai…” Phạm Kiệt bắt đầu lắp bắp thanh minh: “Lúc đó tao chỉ muốn về thôi… nhưng mà nhà tao không cho. Chúng mày quen khổ quen sở rồi thì biết cái gì…” Hắn lè nhè: “Tao gọi cho ông già tao mãi, ổng điên lên bảo là trừ khi tất cả mọi người ở đây chết sạch, không thì đừng có hòng ổng cho tao về…” Nói đến đó, hắn bỗng im bặt, không dám kể nữa. Nắm đấm của Giang Thoan đã siết lại thật chặt, hắn xộc tới túm cổ áo Phạm Kiệt: “Thì sao hả? Vậy nên mày muốn tất cả bọn tao chết hết hay gì?” Phạm Kiệt vội lấy tay che mặt, gào lên: “Tao không có!” “TAO CHỈ NÓI LẪY THÔI MÀ!!!” Sầm Úc lặng lẳng đứng dậy. Cậu thong thả miết dọc cán búa trong tay, mắt nhìn xuống Phạm Kiệt: “Mày đã làm gì lúc đó. Kể hết ra.” Giang Thoan điên tiết thụi thêm mấy cú nữa vào người hắn rồi mới hằn học buông ra. Phạm Kiệt vẫn che mặt kín mít, miệng lí nhí: “T-Tao chỉ…” Như chợt nhận ra mình đang đứng ở đâu, giọng nói hắn lập tức run lên bần bật. “Lúc đó tao nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703450/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.