Khi Cố Dật Lam bước xuống lầu, hắn tiện tay nhắn cho quản gia một tin WeChat, dặn làm xong việc thì xuống.
Trong phòng ăn rộng lớn, thiếu niên đang ngồi ở cuối bàn chậm rãi nhai miếng sườn xào chua ngọt yêu thích, đôi má trắng trẻo phồng căng như con sóc nhỏ.
Thấy hắn đi xuống, ánh mắt cậu lập tức sáng rực lên.
Cố Dật Lam bước lại ngồi xuống bên cạnh Tô Trạch Tuế, lặng lẽ quan sát gương mặt cậu, chắc chắn cậu không lén khóc rồi mới dời sự chú ý sang bữa ăn trước mặt.
“Em muốn ăn…” Tô Trạch Tuế nhỏ giọng nói: “Kem.”
“Trong tủ lạnh có.” Cố Dật Lam đáp.
“Sau này em cũng muốn ăn.”
Cố Dật Lam nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Sau này đi cùng anh ra ngoài, sẽ có nhiều cơ hội ăn nữa.”
Tô Trạch Tuế gật đầu.
Cậu vốn sợ phải ra ngoài, nhưng chỉ cần đi theo bên cạnh Cố tiên sinh thì lại thấy yên tâm.
Đột nhiên, trong đầu cậu vụt hiện lên một chuyện rất quan trọng. Nhưng để kể hết thì phải nói dài, mà cảm xúc vừa lắng xuống, cậu lại chẳng thể thốt ra được nhiều lời đến thế.
Thế là cậu rút điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.
“Ăn cơm cho tử tế.” Ngón tay khớp xương rõ ràng của Cố Dật Lam gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tô Trạch Tuế lập tức đặt điện thoại xuống, giả vờ ngoan ngoãn múc thêm mấy thìa cơm trắng, nhưng ánh mắt thì cứ len lén liếc về phía hắn.
Đợi đến khi má lại phồng căng như con sóc nhỏ, cậu mới chìa bàn tay bé xíu ra, chỉ vào chiếc điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622830/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.