Tô Trạch Tuế ngơ ngác, lấy lòng bàn tay rồi lại mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, lau mãi mà gò má vẫn loang lổ những vệt ướt, ngón tay cũng đã sũng nước.
Cậu quỳ ngồi trên giường, trong đầu bất giác vang lên những lời Cố Dật Lam từng dặn trước đó.
“Tô Trạch Tuế, lần sau gặp kẻ làm khó em, phải làm sao?”
“Nếu em thấy khổ sở một mình, hãy gọi điện cầu cứu.”
“Gọi cho anh trai em. Anh ta rảnh rỗi hơn tôi.”
…
Lúc còn ngồi trên xe, Tô Trạch Tuế đã tưởng đó là sự quan tâm — tưởng rằng Cố tiên sinh đối xử với mình ngày càng dịu dàng, nên chẳng bao lâu nữa hai người sẽ kết hôn.
Nhưng giờ nghĩ lại, cậu mới hiểu, đó chẳng qua là chút dịu dàng sau cùng trước khi vĩnh biệt.
Tại sao bảo cậu gọi cho anh trai?
Bởi ngay từ đầu, Cố tiên sinh chưa từng có ý định kết hôn với cậu. Đó vốn chẳng phải một phép thử gì cả, mà chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi họ còn được ở bên nhau.
Trải qua bao lần sinh ly tử biệt, Tô Trạch Tuế mới thấm thía rằng, sợi dây nối giữa con người với nhau thật ra mỏng manh như tơ nhện, chỉ khẽ kéo là đứt.
Hai người dù ngày ngày kề cận, nhìn như chẳng thể rời nhau, nhưng kỳ thực giữa họ chỉ níu giữ bằng một sợi chỉ trong suốt mong manh. Một khi sợi chỉ ấy đứt, họ liền hóa thành người xa lạ, thậm chí cả đời cũng chẳng còn gặp lại.
Giống như giữa cậu và Cố tiên sinh vậy — rõ ràng đã dọn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622829/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.