Tô Minh Vũ hít sâu mấy hơi, xách cổ áo em trai mình từ trong lòng ngực người đàn ông kia kéo ra, cố ép bản thân giữ bình tĩnh:“Đi, con nít thì về phòng. Người lớn cần nói chuyện.”
Tô Trạch Tuế liếc nhìn cánh cửa quen thuộc, lắc đầu nhỏ giọng nói với anh:“Đừng… đừng mà. Đừng đánh anh ấy.”
Tô Minh Vũ: “???”
Cố Dật Lam tập gym nhiều năm, vóc dáng còn cao lớn hơn cả anh. Giờ phút này, mí mắt hắn hơi cụp xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn thế nào cũng chẳng giống người dễ trêu vào.
Rốt cuộc hai người đang diễn trò bi kịch gì ở đây vậy?
“Về đi.” Cố Dật Lam khẽ gật đầu với Tô Trạch Tuế, nói: “Không sao đâu.”
Nghe hắn nói thế, Tô Trạch Tuế mới luyến tiếc từng bước một quay vào phòng mình, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Nhìn cảnh em trai mình ngoan ngoãn nghe theo lời cái tên họ Cố khốn kiếp kia, Tô Minh Vũ nghiến chặt răng hàm.
Vừa thấy thiếu niên đã rời đi, cả phòng khách lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
Tô Minh Vũ vứt thước gỗ trong tay xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào kẻ đầu sỏ gây chuyện, gằn từng chữ:“Nó là đứa em trai duy nhất của tôi, vừa mới mừng sinh nhật mười tám, học kỳ sau mới lên lớp mười một! Cậu là cầm thú sao? Trước đây cậu đã hứa với tôi thế nào?”
Nhà họ vốn rất coi trọng sự riêng tư, cửa phòng đều lắp hệ thống cách âm hạng cao cấp nhất.
Tô Minh Vũ không lo em trai sẽ nghe thấy gì.
Cố Dật Lam khẽ nhíu mày, trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622831/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.