“Đừng đụng vào tôi!”
“Cậu đến để xem anh ấy xuống mồ chưa, đúng không?”
Vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Dư Nghiêm, cái tát ban nãy thực sự chưa đủ.
“Chị nói gì? Tôi không hiểu.”
“Dư Nghiêm, cậu nghĩ, một du học sinh ngoại quốc làm thế nào mà mất tích không một chút giấu vết?”
“Tôi nào biết?”
“Vậy cậu nói xem, một người mới chỉ nhìn qua một tấm hình, làm sao biết Lục Hoài Nam là luật sư, làm sao biết anh ấy đang sống ở đâu? Cậu ta là thần hả?”
Dư Nghiêm nhún vai: “Chồng chị là luật sư có tiếng, làm sao tôi biết hắn tìm bằng cách nào?”
Vẫn chối! Vẫn chối! Vẫn chối!
Yet chỉ nhìn qua bức hình trong ví của Châu Thanh, sao biết anh tên gì mà tìm hiểu. Hắn dù là bạn của Thanh Viên, nhưng chưa từng hỏi cô út về chuyện gia đình.
Vì vậy, trừ khi là một kẻ vô cùng tài ba, chỉ còn khả năng là có người trợ giúp.
“Châu Thanh, chị đang nghi ngờ tôi?”
Châu Thanh vuốt ngược tóc, điều chỉnh hơi thở: “Người theo chúng tôi đến nhà, là cậu phải không?”
Dư Nghiêm không hoảng mà vô cùng điềm nhiên, giống như cuộc chơi này, người làm chủ chỉ có thể là hắn.
“Thanh, chị làm cảnh sát, chắc chắn biết, kết tội phải có bằng chứng.”
Với tâm cơ của Dư Nghiêm, Châu Thanh biết hắn sớm sẽ nói như vậy.
Chứng cứ? Không có thật.
Đoạn clip camera an ninh ghi lại, một dáng người cao, mặc bộ đồ đen, mũ trùm đầu và đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522060/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.