Bà vén áo cô lên quan sát xem có vết thương nào hay không, không có, bà thở phào: “Chắc con sợ lắm, phải không?”
Châu Thanh ngập ngừng: “Con…con xin lỗi, con không bảo vệ được con trai của…mẹ.”
Mẹ Lục hiền từ, không đơn thuần là cảm thông, mà vô cùng hiểu rõ, giống như đi guốc trong bụng cô.
“Bảo vệ cái gì? Nó chưa bảo vệ con thì thôi, không đến lượt con phải bảo vệ nó.”
Lời nói của bà, Châu Thanh chỉ được an ủi đôi chút, chuyện này vẫn trở thành tảng đá đè nặng trong lòng, đến mãi về sau.
“Con xin lỗi.”
“Con không có lỗi, không phải xin.”
“Con xin lỗi vì lần đầu gặp, con đã vô lễ với mẹ, mẹ…có ghét con không?”
Mẹ Lục nghĩ ngợi, nhớ ra lần đầu gặp mặt, khi bà nắm tay Châu Thanh, cô vì sợ người lạ nên rụt tay lại, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi, sao có thể tính là vô lễ?
“Vô lễ cái gì? Mẹ chưa bao giờ ghét con, cả nhà ta cũng thế,” Bà xoa đầu cô: “Chúng ta rất yêu quý con, đừng lo, hãy cứ là chính con, con nhé.”
Ngây ngốc, rồi gật đầu.
Thì ra, Hoài Nam ấm áp như vậy, là di truyền từ mẹ anh.
Hy vọng sau này, con cái của cô cũng biết đối xử tử tế, yêu thương người khác như vậy.
Bà Lục cùng Châu Thanh ra ngoài, Thanh Viên hỏi: “Chị ổn chứ ạ?”
“Ừm, không sao.”
Cô đương nhiên là ổn, nhưng anh thì sao?
Phòng cấp cứu tắt đèn, bác sĩ cùng xe cáng của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522062/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.