“Châu Thanh dị ứng với cà rốt?”
Lục Hoài Nam có chút không hài lòng, cảm thấy mối quan hệ giữa Tạ Chính Khanh và vợ anh không thân đến nỗi phải nhắc đến chuyện này.
“Thì?”
“Hoài Nam, năm em tôi 2 tuổi, con bé từng phải đi cấp cứu vì ăn vụng cà rốt trong bếp, con bé bị dị ứng.”
Ánh mắt của Tạ Chính Khanh rất phức tạp: hi vọng, trông chờ vào một điều gì đó, cũng sầu muộn vì sợ phải thất vọng, len lói sự áy náy, tội lỗi.
Sau khi Tạ Chính Khanh kết hôn, đây là lần đầu tiên anh thấy bạn mình rối rắm đến vậy.
“Vì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, liệu Châu Thanh có phải…”
“Tôi không phải em gái anh!”
Châu Thanh xuất hiện trước mặt hai người, với một sắc thái và câu từ rất kiên định.
Tạ Chính Khanh chưa kịp lên tiếng đã bị câu nói của Lục Hoài Nam chặn đứng họng: “Không phải em gái cậu mất rồi sao?”
Giây thần kinh đột ngột bị kích động, thêm chuyện vừa bị tên khốn kia trêu ngươi chọc tức, hiện tại đầu óc như lưng chừng giữa đỉnh núi, bức bách, khó chịu vô cùng.
“Anh là bạn của chồng tôi, tôi không để bụng chuyện anh nhận vơ, nhưng tôi không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa. Tôi họ Châu, không họ Tạ, phiền anh ghi nhớ.” Giọng điệu thấp hơn, Châu Thanh nói tiếp: “Không còn sớm, phiền anh về cho.”
Rồi Châu Thanh nắm cổ tay Lục Hoài Nam, kéo anh đi.
“Ân.” Tạ Chính Khanh bỗng nhiên gọi lớn.
Châu Thanh suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522058/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.