[Trần Thư Ninh]
Dạo gần đây uống thuốc đã giúp tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều, tôi nhìn mọi thứ đều thấy thuận mắt hơn. Chậu hoa cúc họa mi mà Đường Phong Hành tặng cho tôi vẫn luôn được ưu ái để ở trên bàn học, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tuy rằng từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng nuôi qua thứ gì nhưng tôi nghĩ hẳn là nên cho nó ra ngoài phơi nắng một chút, mong rằng chậu hoa cúc có thể sống thật lâu thật lâu để tôi có thể ngửi mùi hương thanh thanh nhè nhẹ này suốt mùa đông lạnh lẽo. Tôi lại nghĩ đến Đường Phong Hành, nghĩ đến cái ôm ấm áp của cậu, nhớ cả khuôn mặt nhớ cả vành tai...
Mấy hôm nay cậu ấy đang tập đàn dương cầm, tôi không ngờ là cậu cũng biết đàn dương cầm.
Hôm trước tôi có tới phòng nhạc để nhìn trộm cậu ấy, tôi rất tò mò khi cậu ngồi đánh đàn trông sẽ như thế nào, cả phòng có rất nhiều người cùng luyện tập nhưng tôi chỉ chú ý đến một mình cậu. Cậu mặc áo len cao cổ màu đen, eo lưng thẳng tắp, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn tạo nên giai điệu hòa nhịp cùng các nhạc cụ khác, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu sướng.
Rõ ràng là tay cậu ấy hay bị nẻ đến nứt cả da vậy mà còn cố chấp đưa găng tay cho tôi. Vốn tôi định mua một đôi găng giống hệt cho cậu nhưng tôi tìm mãi mà vẫn không thấy được mẫu găng tay tương tự.
Gần đây tôi còn thấy bản thân cứ trở nên kỳ quái thế nào, trà sữa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/897098/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.