Bài hát tác giả đề cử: 《Try》 Tôi ngồi trong phòng chiếu, đội mũ hoodie lên rồi bắt đầu im lặng khóc. Tôi không dám đi ra ngoài cũng không dám phát ra âm thanh gì, sợ rằng sẽ quấy rầy đến những người xung quanh đang xem phim. Tôi run rẩy dùng hai tay bịt chặt lấy miệng, móng tay đâm vào làn da môi mỏng manh. Nước mắt khiến tầm nhìn của tôi mờ đi, tôi chỉ cầu mong bộ phim này có thể nhanh chóng kết thúc, mọi người rời đi, tôi không muốn những người ở đây nhìn thấy tôi bị mất khống chế. Tôi không thể kiểm soát chính mình mà tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn, sự bi quan giống như nọc độc của rắn ăn mòn hết bức tường bảo vệ kiên cố mà tôi đã từng cố gắng xây dựng nên. Từng dòng suy nghĩ nối tiếp nhau, trong phòng chiếu phim mờ tối tôi chỉ nghe thấy những giọng nói đang vang lên không ngớt trong đầu mình. Tôi có bệnh tâm thần. Tôi sẽ làm cậu ấy tổn thương. Tôi không xứng có được những điều này. Tôi và cậu sẽ không có tương lai. Đường Phong Hành ôm lấy vai tôi muốn đưa tôi ra ngoài, thế nhưng tôi vẫn cứ ngồi im không động đậy, tôi nghe thấy trong phòng chiếu đã bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán và tiếng khóc của tôi lọt ra khỏi những kẽ tay siết chặt. Sự ngột ngạt và hoảng loạn vô tận dường như sắp bẻ gãy từng mớ dây thần kinh của tôi. Bọn họ đang nói về tôi ư? Có phải tôi đã làm phiền họ không? Tại sao tôi cứ luôn quấy rầy người khác như vậy chứ? Tại sao tôi lại luôn thế này, cứ làm người khác phải sống không yên ổn? Sự tồn tại của tôi chẳng có chút ý nghĩa nào hết. Phim đã chiếu xong, từng tốp người xem đứng dậy rời đi còn tôi vẫn ngồi im cứng đờ, chỉ biết cúi đầu mặc cho Đường Phong Hành lôi kéo tôi ra ngoài. Chúng tôi đi ra quảng trường bên ngoài khu trung tâm thương mại, lễ Giáng Sinh người đến người đi, ai nấy đều xách nách bận rộn. Tôi bị một gia đình đụng phải, chỉ cần một ánh mắt chán ghét của người bố nhìn về phía tôi mà khiến cho đập nước trong lòng tôi nháy mắt đã đổ sập. Tôi khóc òa lên, người mẹ vội ôm lấy đứa con nhanh chân chạy đi còn không quên bỏ lại một câu "Đồ tâm thần", bước chân vội vàng giống như sợ sẽ dính phải thứ gì đó ghê tởm đen đủi vậy. Tôi vò kéo mũ mình rồi đứng ở giữa quảng trường trung tâm mà gào khóc nức nở, tôi biết có người đang chỉ trỏ bàn tán nhưng tôi không thể chống chọi lại áp lực đau đớn này được nữa. Tôi nghe thấy những tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, Đường Phong Hành đẩy mạnh bọn họ ra không cho chụp rồi kéo tôi lại che chắn ở sau người. Tôi vẫn cứ gào khóc, cứ như có một bóng ma chui ra từ trong cơ thể rồi quấn chặt lấy tôi, thì thầm chú ngữ vào tai tôi làm tôi tiếp tục mất kiểm soát. Tôi giằng ra khỏi tay Đường Phong Hành rồi quay người chạy đi, tôi va vào rất nhiều người trên đường, chạy nhanh đến mức không thở nổi, cứ liên tiếp dẫm lên nền tuyết trắng chạy về phía con đường không quen thuộc. Tầm nhìn của tôi là một mớ hỗn loạn y như một con ruồi mất đầu bay lung tung. Tôi chạy vào một siêu thị ở ven đường, đi thẳng tới kệ để đồ ăn rồi hành động giống như một tên trộm ngang ngược, tôi xé rách mấy túi snickers, socola và vài gói kẹo rồi đổ hết vào trong miệng tựa như muốn dùng chúng để lấp kín tất cả đau thương và lỗ hổng trong lòng. Nhân viên lập tức gọi bảo vệ tới kéo xuống mũ áo hoodie rồi cưỡng chế bắt lấy tay tôi, xô xát khiến mặt tôi lộ ra dưới ánh đèn, trước mắt là rất nhiều người đang đứng nhìn, bọn họ đều đang chỉ trích tôi, tôi giống như một tội nhân đứng trên pháp trường trước hàng nghìn con mắt. Trên mắt kính giăng đầy nước mắt mơ hồ không rõ làm cho mọi thứ cứ như là một giấc mơ hoang đường. Bảo vệ đè cổ tôi lại như đang bắt tội phạm, tôi nghe thấy Đường Phong Hành hét lên rồi vội vã kéo tay những người đó ra, không cho họ chạm vào người tôi nữa. Cậu ôm tôi rồi giúp tôi đội lại mũ áo lên, nói với nhân viên rằng những đồ tôi đã ăn cậu đều sẽ đền tiền, cậu xin lỗi thay tôi rồi thanh toán những đồ ăn vừa nãy. Cậu ấy kéo tay tôi rất chặt, mang tôi đi ra khỏi siêu thị. Chúng tôi cứ đi, cứ đi thật là lâu, socola trong miệng tôi đã tan ra hết rồi. Trong miệng bây giờ là hỗn hợp của bảy tám loại hương vị kỳ quái, tôi cố gắng nuốt tất cả chúng xuống cùng với dòng nước mắt mặn đắng. Đường Phong Hành đứng lại, tôi không nhìn rõ bốn phía mà chỉ thấy đường bê tông dưới chân, chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá dài, cậu ôm tôi thật chặt trong lồng ngực, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cổ tôi, tôi nghe thấy tiếng túi nhựa cọ xát nhè nhẹ trong đêm đông yên tĩnh. Tôi vẫn chưa thể ngừng khóc, tiếng nức nở cứ kéo nhau vang lên, cậu ấy xoa đầu tôi từng cái từng cái cách lớp áo hoodie: "Trần Thư Ninh, không sao rồi, ở đây không có ai hết, cậu không cần sợ nữa." Trên mặt tôi ướt ướt dính dính, gió đêm thổi qua hàng nước mắt vẫn giăng đầy trên mặt, Đường Phong Hành lấy khăn giấy giúp tôi lau nước mắt và nước mũi. Tôi mệt mỏi nhìn cậu lau khô mặt mình, lau khô rồi nước mắt lại chảy ra, cậu cười chọc ghẹo tôi: "Có phải cậu giấu một đại dương trong mắt mình không vậy hả?" Cậu mở túi nilon rồi lấy gói socola đã bị mở ra cho tôi ăn, tôi ăn hết miếng này đến miếng khác, không cảm nhận được một chút vị ngọt nào mà chỉ có cảm giác đầu lưỡi đang hoạt động nhai nuốt. Cậu ấy ngồi cạnh tôi yên lặng chờ đợi, chờ đến khi tôi bình tĩnh lại, một câu cũng không nói mà chỉ không ngừng vuốt ve lưng tôi. Tôi không biết mình đã ăn bao lâu, đến tận khi tôi cảm thấy quá ngấy, quai hàm nhức mỏi thì tôi mới dừng lại. Lúc này cậu ấy mới lên tiếng: "Bình tĩnh rồi chứ? Có thể nói với tôi bây giờ cậu cảm thấy thế nào không? Tâm trạng của cậu ra sao rồi?" Họng tôi như nghẹn lại, tôi không nói nên lời, những điều muốn nói ra đều không thể thành câu. Tôi lắc đầu run rẩy thì thầm: "Xin lỗi... xin lỗi cậu..." "Sao xin lỗi mà lại khóc nữa rồi?" Cậu giúp tôi tháo kính ra, tôi cúi đầu ôm mặt, mỏi mệt vô cùng, nỗi buồn không biết ập tới từ nơi nào. Tôi được cậu dìu về ký túc xá, trên cả quãng đường không nói thêm lời nào. Đường Phong Hành bắt tôi phải uống thuốc, xong xuôi tôi nằm sụp xuống giường quấn chặt chăn bông quanh người mình, xung quanh là tiếng nói chuyện của bạn cùng phòng đang hỏi tôi làm sao thế. Tôi ôm chặt bả vai rồi lặng lẽ rơi nước mắt trong ổ chăn ngột ngạt, lòng tôi liên tục bị giằng xé giữa lý trí và cảm xúc, cuối cùng thứ rách nát chỉ có linh hồn tôi. Không biết đã ngủ từ lúc nào, đến khi tỉnh lại thì trước mắt là một màu xám xịt, tro bụi bịt kín không một tia sáng nào lọt qua. Lý Y tới tìm tôi, Đường Phong Hành nói tôi bị ốm rồi trả lời qua loa đuổi khéo em ấy về. Tôi không thể lên tiếng mà cứ nằm trên giường giống như một cái xác, đến thở cũng mệt mỏi, chỉ muốn không cần phải hô hấp nữa. Ngày hôm qua tôi còn xán lạn như nắng vậy mà nay đã thành một đống xương cốt không còn hơi người. Ngày hôm qua cười, ngày hôm nay khóc. Yêu gì mà yêu chứ. Tôi nhắm mặt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ mơ, không còn sức đâu để đi lo nghĩ chuyện gì. Đường Phong Hành nói chuyện với tôi nhưng tôi không thèm trả lời cậu ấy, tôi coi tất cả mọi người đều như không khí. Tôi quay lưng lại với thế giới, lặng lẽ chịu đựng cơ thể đang dần dần thối rữa. Trong những giấc mơ hỗn loạn giống như kính vạn hoa của mình, tôi đều không nhịn được mà suy nghĩ. Vì sao tôi lại tồn tại? Có vẻ như việc tôi ở lại chốn này chẳng có ý nghĩa gì. Bên gối tôi là socola mà cậu mua, đường bột trong socola có thể giúp phân bố dopamine, tôi lấy một gói socola nắm trong lòng bàn tay rồi chui vào dưới chăn. Nhìn vỏ bọc của nó làm tôi nghĩ đến tối hôm qua, nghĩ đến Đường Phong Hành của tối qua đã giúp tôi dọn dẹp đống lộn xộn mà tôi đã bày ra, còn thay tôi đi xin lỗi người ta. Tôi trốn ở trong chăn lặng lẽ khóc, khó khăn quá, mệt mỏi quá, vì sao chứ, vì sao cậu ấy cứ muốn thay tôi chịu đựng những điều đó? Từ tối qua đến bây giờ tôi vẫn luôn muốn nói với cậu rằng tôi không thích cậu. Cậu ấy có tội gì mà phải trải qua những điều này vì tôi? Đường Như Mộng nói không sai, cô ấy đã đúng rồi. Con người là loài động vật bậc cao luôn biết phải tránh hại tìm lợi, lựa chọn lợi ích không phải là sai lầm của họ, không hiểu cũng không phải là trách nhiệm của họ. Bản thân tôi không nhận được đồng cảm thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần họ có thể đối xử với tôi giống như một con người bình thường là được rồi, mặc cho mỗi câu nói mỗi cử động của tôi đều bị nghĩ là mắc bệnh tâm lý, nhưng chỉ cần tôi không làm hại đến người khác là được rồi. Chịu đựng không thể để bản thân khóc tiếp nữa, tôi cứ vậy mà trải qua một ngày đến tận khi buổi diễn đón năm mới bắt đầu. Cả ngày này ngoại trừ đi vệ sinh và tắm rửa thì tôi chẳng nói chuyện với bất cứ ai, kể cả Đường Phong Hành. Không làm bất cứ việc gì, chỉ có nằm, yên lặng nằm ở trên giường, không muốn cử động thêm gì nữa. Cậu ấy vẫn cứ không ngại phiền mà ngồi ở mép giường nói chuyện với tôi, tôi không đuổi cậu đi cũng không nói là muốn giữ cậu lại. Tôi xem cậu giống như không khí, chỉ cần tôi không để ý tới cậu thì cậu ấy sẽ mất dần kiên nhẫn, không còn hy vọng gì với tôi. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải buông tay cậu thì tôi lại bắt đầu khóc, nước mắt từ hốc mắt chảy xuôi vào mớ tóc, kèm theo đó là từng cơn đau đớn nối tiếp xé nát tôi. Cuối cùng cậu ấy phải ra cánh gà để chuẩn bị lên sân khấu, cậu đợi tôi thật lâu, điện thoại đổ chuông từng hồi thúc giục thì cậu mới lên tiếng: "Trần Thư Ninh, đến nghe ca khúc mà tôi chuẩn bị đi, tôi muốn cậu tới xem tôi diễn." Tôi không trả lời cậu, cậu lại đứng lặng thêm lúc nữa, tiếng chuông điện thoại vang lên như đòi mạng, rốt cuộc thì bóng dáng khắc trên bức tường màu xám trắng cũng biến mất khỏi phòng. Mọi người trong ký túc xá đều ra sân để chiếm vị trí rồi, tôi xoay người nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài là tiếng ồn không dứt, buổi biểu diễn năm nay có hơn ba mươi tiết mục, đã tính cho đủ đến đúng 00:00 để mọi người cùng nhau đón năm mới. Tiết mục của Đường Phong Hành được sắp xếp ở phần giữa chương trình. Điện thoại đổ chuông rồi tắt, hết sáng lại tối giống như từng nhịp thở của tôi vậy. Đường Phong Hành không ngừng gọi cho tôi, cậu ấy vẫn luôn chờ đợi tôi. Tôi nhìn ván giường gỗ cũ mèm trước mắt, trong miệng nhấm nháp socola mà cậu mua, âm thanh từ sân vận động nho nhỏ truyền vào phòng ký túc xá, tôi nghe thấy từng bài từng bài hát vang lên, còn có cả tiết mục diễn kịch nữa. Tiếng micro đinh tai nhức óc, tiếng vỗ tay, tiếng hò hét ầm ĩ, sự náo nhiệt và sôi nổi ấy dường như chẳng liên quan đến tôi, tôi vẫn nằm im không muốn đứng dậy. Tôi ôm lấy áo khoác của mình, ngẩn ngơ nhìn bức tường bên cạnh đã bắt đầu ố vàng. Tôi bỗng nhớ tới điều gì đó, vội vàng thò tay vào trong túi cầm lấy món đồ lành lạnh ấy, tôi lấy nó ra rồi siết chặt trong tay. Tôi nhớ lại Đường Phong Hành ngồi trong lớp học, cậu nhìn tôi mỉm cười dưới ánh nắng chiều giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ đầy sức sống. Sự lạnh lẽo bị nhiệt độ của tay tôi thay thế, tôi nghe thấy tiếng giới thiệu truyền tới không rõ ràng: "Sau đây chúng ta cùng thưởng thức tiết mục của dàn nhạc Trickle Stream, ca khúc 《Try》!" Tôi nắm chặt món đồ trong tay, socola trong miệng bỗng nhiên có lại hương vị ngọt ngào, tôi cắn trật một cái khiến cho hàm răng tôi đau điếng. Giống như cả người tôi bị đột ngột mở ra, một sức lực thật lớn kích thích toàn thân tôi, có người đang đợi tôi, Đường Phong Hành đang đợi tôi. Tôi lập tức bật dậy rồi vội vã mặc quần áo lên, khuy áo cài sai tôi cũng không biết, tất còn chưa đi đã vội xỏ giày vào rồi chạy thật nhanh xuống dưới tầng. Tôi nghe tiếng dàn nhạc từ xa xa truyền tới, những nhạc cụ hòa vào nhau tạo thành khúc nhạc dạo du dương. Tôi đã chạy ra khỏi khu ký túc xá. Tiếng dương cầm bắt đầu vang lên, giọng hát thân quen bao phủ sân vận động, lấp đầy hai tai tôi. Tiếng ca mang theo câu chuyện xưa, như thể cậu đang mở ra cuốn nhật ký của mình và chậm rãi kể lại với sự sinh động đến không ngờ. "If I walk, would you run? Nếu anh bước đến, liệu em có chạy đi? If I stop, would you come? Nếu anh dừng lại, em sẽ đến bên anh chứ? If I say you're the one, would you believe me? Nếu anh nói em chính là duy nhất, em có tin tưởng anh không? If I ask you to stay, would you show me the way? Nếu anh mong em hãy ở lại, em sẽ chỉ dẫn cho anh chứ? Tell me what to say so you don't leave me. Hãy cho anh biết anh nên nói điều gì để em không rời xa anh nữa." Tôi liều mình chạy đua với những nốt nhạc, tôi sợ rằng khúc ca này sẽ kết thúc, sợ rằng cậu ấy không nhìn thấy tôi đến xem cậu biểu diễn. Tôi chạy vào sân vận động, xen giữa đám đông chen chúc là vô số lightstick không đếm xuể, tôi há mồm thở dốc, tới quá muộn rồi, tôi chỉ có thể đứng ở sau cùng nhìn lên Đường Phong Hành mờ ảo ở trên màn hình lớn. Trong cả dàn nhạc trên sân khấu tôi chỉ nhìn thấy mình cậu ấy, áo khoác màu đen, ánh đèn chiếu rọi khiến cậu như được bao bọc trong một vòng hào quang màu vàng nhạt. Cậu ấy chính là tia sáng rực rỡ nhất thế gian, soi tỏ mọi ngóc ngách tăm tối trong đôi mắt của tôi. "The world is catching up to you while you're running away to chase your dream Cả thế giới như sụp đổ khi em quay bước đi để đuổi theo giấc mơ của mình It's time for us to make a move cause we are asking one another to change Đã đến lúc chúng ta phải bước tiếp để thay đổi bản thân mình vì nhau And maybe I'm not ready Có lẽ anh đã chưa sẵn sàng But I'll try for your love Nhưng anh sẽ cố gắng vì tình yêu của em I can hide up above Anh có thể lựa chọn trốn tránh I will try for your love Nhưng anh sẽ vì em mà nỗ lực We've been hiding enough Chúng ta đã bỏ lỡ nhau đủ lâu rồi If I sing you a song, would you sing along? Nếu như anh hát lên khúc ca này, em sẽ hát cùng với anh chứ?" Có rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt tôi, những tháng ngày ở bên Đường Phong Hành tựa như những bức tranh muôn màu được tôi lật giở từng tờ giữa giọng hát trầm ấm của cậu, giống như đang đọc một câu chuyện cổ tích vậy, chuyện cổ tích chỉ thuộc về hai chúng tôi. Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, tôi cố nín lại để ngẩng đầu nhìn cậu, Đường Phong Hành đã kiên trì vì tôi như thế thì tại sao tôi lại không thể vì cậu mà sống cho thật tốt cơ chứ. Tôi đã nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề kia, chính là câu hỏi mà tôi luôn không ngừng tự hỏi bản thân mình trong những giấc mơ. Tôi tồn tại vì điều gì? Tôi muốn sống vì Đường Phong Hành. Chữa bệnh thật tốt, trở về cuộc sống bình thường của một người bình thường, cùng cậu ấy trải qua cái gọi là sau này. Đúng lúc tiếng hát cậu dừng lại, tôi nhìn thấy một cô gái đứng gần đó đang cầm hoa trong tay, nói rằng phải đem tặng cho người vừa nãy đã diễn kịch vì cô thích người ấy, muốn tỏ tình với người ấy. Tôi nhìn xuống đôi tay trống trơn của mình rồi vội hỏi phải mua hoa ở chỗ nào, mấy cô gái bảo ở bên ngoài có một sạp bán hàng. Tôi chạy ra ngoài sân vận động, trên sạp hàng đã không còn hoa tươi, lúc này chủ sạp đã chuẩn bị thu dọn đóng cửa rồi. Tôi mua những bông hoa khô còn dư rồi nhờ chủ sạp bó lại đẹp một chút. Ôm bó hồng trong tay, tôi muốn đi tới chỗ cánh gà để gặp Đường Phong Hành. Nhưng đợi gói hoa lâu quá, đến khi tôi chạy đến cánh gà thì cậu ấy đã không còn ở đây nữa. Chạy cả quãng đường dài khiến cho bàn chân không đi tất của tôi cọ xát với vải giầy đau xót, tôi lại tiếp tục vừa chạy vừa gọi điện thoại, thế nhưng di động của cậu lại tắt máy. Tôi rũ tay đứng lại dưới tán cây, dưới chân là lớp tuyết dơ bẩn đã bị bao người dẫm đạp. Tôi bất lực nhìn xung quanh, tất cả mọi chuyện đều không diễn ra như tưởng tượng, tôi không có bất cứ kế hoạch gì, tôi chỉ nghĩ làm cái gì thì sẽ làm cái đó, và giờ thì mọi việc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi không tìm thấy Đường Phong Hành nên đành gọi điện thoại hỏi Ngô Hóa Văn, hóa ra cả phòng ký túc xá của cậu ấy vừa mới gọi xe ra khỏi trường định đi uống rượu mừng năm mới, Đường Phong Hành cũng đang ở trên xe. Tôi nói tôi có việc cần tìm Đường Phong Hành, bảo cậu ấy phải đứng ở chỗ cầu vượt ở gần đây đợi tôi. Tôi cúp máy rồi không màng đau đớn bắt đầu chạy. Tôi chạy lên cầu vượt, ở dưới là dòng xe đông đúc như nước chảy và những cột đèn đường tỏa ánh sáng ấm áp. Trên cầu vượt đọng một lớp tuyết vẫn còn chưa tan hết, nhìn cũng chẳng sạch sẽ cho lắm, trước mắt tôi là khí trắng do chính mình thở ra, cảm thấy hơi thẹn thùng mà giấu bó hoa hồng ra sau lưng. Đường Phong Hành đang dựa người lên thành cầu, nghe tiếng bước chân thì quay người lại nhìn tôi, trong mắt cậu là ánh sáng lấp lánh của đèn đường. Tôi cong lưng thở hổn hển nhưng vẫn vội vàng nói với cậu: "Tôi... tôi có xem cậu biểu diễn. Tôi nhìn... tôi nhìn thấy hết... màn biểu diễn... của Đường Phong Hành cậu." Cậu ấy ngây người: "Tôi đã tìm cậu rất lâu, tôi còn nghĩ rằng cậu không tới." Tôi lắc đầu: "Đến muộn, tôi đứng ở phía sau." Tôi đứng thẳng dậy, lúc này mới nhận ra nút áo trên người bị cài sai mất rồi. Tôi bất chấp xấu hổ mà đưa ra bó hoa đang giấu sau lưng rồi nhanh nhẹn nhét vào tay cậu ấy: "Cậu biểu diễn rất tốt, rất êm tai, nghe cực kỳ hay luôn..." Đường Phong Hành ôm bó hoa khô: "Ừm, vậy thôi sao, không còn chuyện gì nữa ư?" Tôi cầm chặt món đồ trong túi, xoay qua xoay lại nó nhưng vẫn chậm chạp không lên tiếng. Gió đêm thổi quanh hai chúng tôi, Đường Phong Hành ôm bó hoa chờ đợi, tóc hai đứa bị thổi đến mức bay bay rối tung lên. Cuối cùng, tôi thấy chết không sờn mà lấy ra chiếc chìa khóa từ bên trong túi áo, lời thốt ra theo gió: "Còn nữa, Đường Phong Hành, cậu có muốn sống cùng với tôi không?" "Ai cũng nói tình yêu chính là sự vị tha, nhưng tôi yêu rất ích kỷ, tôi chỉ muốn cậu mãi mãi chỉ yêu một mình tôi. Tôi có bệnh, nhưng tôi ỷ vào việc cậu thích tôi, tôi sẽ ăn vạ cậu, sẽ dính chặt lấy cậu." "Ngày đó tôi muốn nói chúng ta đừng đến với nhau nữa, tôi không nên thích cậu, nhưng tôi lại không thể làm được. Tôi luyến tiếc khi phải nói với cậu điều ấy, vì nó không công bằng, không bằng với cậu cũng không công bằng với tôi. Tôi rất rất thích cậu, tại sao có thể nói dối rằng mình không hề thích cậu được cơ chứ." "Lần trước tôi nói thích cậu qua loa quá, tôi muốn lần này phải chính thức hơn. Cho nên... cậu đồng ý chứ... cậu...". Tôi vừa nói vừa cúi đầu không dám nhìn cậu ấy, nước mắt từng giọt rơi xuống nền tuyết. Đến khi ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra bản thân mình không phải là người khóc duy nhất. Đường Phong Hành sững sờ nhìn tôi, nước mắt cậu cũng không ngừng chảy xuống, cậu hơi giương khóe miệng, hầu kết lăn lộn lên xuống nhưng cuối cùng chỉ thở ra khí trắng. Ánh đèn đường trước mắt tôi loan ra rồi nổ tung thành những chùm pháo hoa vàng rực lộng lẫy. Cậu ôm hoa ngồi xổm xuống, dùng bó hoa che lại gương mặt mình, tôi tiến tới gần hỏi cậu rằng có phải cậu không muốn hay không. Cậu nghẹn ngào nói không phải, rằng tất cả mọi thứ giống như là một giấc mơ vậy, người cậu thích lại tỏ tình với cậu. Cậu ấy rất vui vẻ, cậu ấy bảo có nằm mơ cũng không nghĩ là chúng tôi có thể thực sự ở bên nhau, huống chi là dọn về sống cùng nhau như thế này. Cậu nghĩ chỉ cần vẫn có thể đứng bên cạnh tôi đã là tốt lắm rồi. Trời ơi, sao lại có người không mong được đáp lại như này cơ chứ? Tôi kéo cậu đứng lên rồi nhét chìa khóa vào trong tay cậu: "Được rồi, vẫn đang ở ngoài đường đó anh trai ạ, thế mà còn nói tôi thích khóc, không phải cậu cũng thế đó à?" "Vì cậu tỏ tình với tôi mà, lại còn trang trọng như thế, tôi... không nhịn được... rất rất vui..." Đường Phong Hành yêu thầm tôi gần bốn năm, tôi hiểu được niềm vui sướng đến mức bật khóc của cậu ấy, tôi xoay người đè cậu lên lan can cầu vượt. Ở trên cầu mờ tối, tôi tóm lấy áo lông của cậu rồi cưỡng hôn làn môi mềm mại ấy, dùng đầu lưỡi miêu tả dáng hình đôi môi cậu, hết gặm cắn môi trên rồi lại liếm mút môi dưới, mạnh mẽ hút lấy đầu lưỡi cậu cùng dây dưa với mình. Cảm nhận từng hơi thở của cậu, từng nhịp tim của cậu, vuốt ve gương mặt cậu, tất cả tôi đều quá yêu thích, tôi yêu mỗi nơi ở trên người cậu ấy. Cuộc sống của tôi tăm tối rồi lại rực rỡ, những năm tháng trước kia tăm tối bởi vì quá nhiều biến cố rối ren trong quá khứ, tôi cô độc một mình chịu đựng sinh mạng dần dần tàn lụi, thế nhưng cả đời bỗng rực rỡ trong nháy mắt đều chỉ vì Đường Phong Hành. Tôi lưu luyến bên tai Đường Phong Hành, lời tâm tình theo gió thổi vào vành tai cậu: "Đường Phong Hành, tôi muốn sống cuộc đời này vì cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]