Tề Tiểu Tô đi tới, hương thơm thoang thoảng, gió nhẹ, thêm cả người đàn ông hiếm hoi mới được một lần mặc đồ trắng đang ngồi trong đình gác mọc đầy hoa nhỏ, tất cả những thứ này khiến cho tâm trạng của cô rất tốt.
“Nhớ ra chuyện gì rồi?"
Vệ Thường Khuynh đứng dậy, ôm cô vào lòng, gác cằm lên vai cô, hít lấy mùi thơm nhẹ như có như không trên cơ thể cô rồi lại thở dài.
“Kí ức không tốt?” Tề Tiểu Tô nghe tiếng thở dài của anh bỗng thấy hơi lo lắng.
Bây giờ cô có thể chắc tới bảy mươi, tám mươi phần rằng chuyện anh mất trí nhớ trước kia có liên quan tới Hình Vũ Tuệ, nếu không chắc chắn anh sẽ không mơ thấy giấc mơ như đêm qua sau khi gặp bà ta, hôm nay lại còn nhớ ra được vài chuyện.
Nếu như Hình Vũ Tuệ làm chuyện gì đó tổn thương anh, cô chắc chắn sẽ không tha cho Hình Vũ Tuệ.
“Chuyện quan trọng nhất đã nhớ ra rồi.”
“Gì cơ?”
“Anh nhớ ra việc mình rõ ràng đã cự tuyệt Mạt Na, cho nên giữa anh và cô ta không có dây dưa bất cứ quan hệ gì với nhau hết.”
Tối qua sau khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, anh lại nằm mơ.
Anh mơ cho tới tận lúc mở mắt ra, giấc mơ vô cùng hỗn loạn, giống như những cảnh quay vụn vặt. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện ra đầu óc mình tỉnh táo chưa từng có.
Một số kí ức giống như bị mở van mà tràn ra vậy.
Anh nhớ lại những trận chinh chiến đẫm máu thời cổ đại, tình hình khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414986/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.