Chương trước
Chương sau
Trước khi họ rời khỏi nơi này, tát nhiên ở Liên minh không hề có tập đoàn Thịnh Tề.
Nhưng hiện tại không phải là không có khả năng này.
Nếu có sách lược kinh doanh cùng phương châm tốt, người lãnh đạo có ánh mắt độc đáo, bản lĩnh, vừa có thể công vừa có thể thủ, lại thêm có thừa vận may nữa thì một xí nghiệp có thể truyền thừa đến hơn trăm năm cũng không phải là chuyện lạ.
Đương nhiên, Mạt Ca Lạc nói cũng không sai, cho dù bây giờ tập đoàn Thịnh Tề vẫn còn tồn tại thì người sở hữu nó cũng chưa chắc đã có liên quan đến Tề Tiểu Tô.
Hệ thống Tiểu Nhất nhanh chóng tra ra được thông tin. “Trong kho dữ liệu của Liên minh không có ghi chép liên quan đến Thịnh Tề.”
Tề Tiểu Tô sững sờ.
“Cho dù Thịnh Tề không thể duy trì đến bây giờ nhưng cũng không thể nào không có bất cứ ghi chép nào về nó chứ?” Ở thế kỷ 21, Thịnh Tề cũng khá có danh tiếng, không thể có chuyện đến cả một chút tin tức cũng không có được.
Vệ Thường Khuynh nói: “Có lẽ là bởi vì hai chúng ta nên biến số quá lớn.”
Ngẫm lại thấy cũng đúng, ở thế kỷ 21 Thịnh Tề là tập đoàn của cô, nếu cô ở chỗ này một thời gian rồi trở về thì về sau này có thể nó sẽ được con cái của cô kế thừa.
Nhưng nếu con cái của cô được sinh ra và lớn lên ở Liên minh thì sao? Vậy thì Thịnh Tề hiện đang để lại cho Đổng Ý Thành, anh sẽ xử lý nó thế nào cô không thể biết được, có lẽ người Tô gia cũng sẽ được một phần.
Trước khi đi cô chưa bàn bạc cụ thể với họ về vấn đề này, trong di chúc cũng không nói tới cho nên hiện giờ cô không thể biết gì cả.
Nghĩ tới những vấn đề này đầu cô càng đau hơn.
Phức tạp, phức tạp quá đi mất.
“Thế là không trông cậy được vào Thịnh Tề của cô phải không?” Mạt Ca Lạc khoái trí: “Hay là cứ cân nhắc đề nghị của tôi đi.”
Vệ Thường Khuynh không bao giờ muốn để người khác khiến cho người phụ nữ của anh khó chịu, anh liếc mắt sang: “Nếu anh đã tin tưởng vào năng lực của Mạt Na vậy chi bằng trực tiếp đi tìm cô ta giúp đỡ mình đi?”
Chỉ một câu đã khiến Mạt Ca Lạc câm miệng.
Năng lực của Mạt Na đúng là tốt thật, bố còn là Tướng quân, nhưng trong chuyện này, anh ta vẫn cảm thấy Mạt Na không đáng tin bằng Vệ Thường Khuynh.
Nếu bị bắt về căn cứ nghiên cứu một lần nữa thì anh ta cũng không biết mình còn cơ hội để trốn ra ngoài được nữa không.
Nhỡ đâu bị đưa đến hành tinh hạng hai, anh ta cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu, mà cho dù có thể sống đi chăng nữa thì cũng sẽ mang thân phận của một người thí nghiệm, bị quản chế mọi hành động.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống đó thôi anh ta đã cảm thấy sợ rồi.
“Cứ vậy đi, tôi với Tiểu Tô đưa đám Khương Thất đến bệnh viện Hoa Lễ, anh cứ ở lại đây một mình đã.” Vệ Thường Khuynh nói.
Mạt Ca Lạc nhún vai: “Chỉ cần cậu chắc chắn nơi này an toàn là được.”
“Nếu phát hiện ra điều bất thường, tôi sẽ báo cho anh chạy ngay.” Vệ Thường Khuynh đáp.
“Cậu không ở đây thì báo cho tôi biết kiểu gì? Tôi thấy ở đây làm gì có điện thoại đâu.”
“Tôi ắt sẽ có cách báo cho anh biết.”
Nói rồi, Vệ Thường Khuynh cùng Tề Tiểu Tô tới đỡ đám Khương Thất.
Dù đã được ăn cơm đầy đủ nhưng tinh thần vẫn chưa khá lên, hơn nữa càng cảm thấy ngày càng suy yếu.
Ra cửa, Vệ Thường Khuynh bảo Hệ thống Tiểu Nhất mở toàn bộ hệ thống phòng hộ và thêm cả máy báo động, đồng thời bật thiết bị giám sát kĩ Mạt Ca Lạc, nếu có kẻ lạ xâm nhập vào, Tiểu Nhất sẽ nhận được tin ngay lập tức.
“Ở đây anh không có xe à?” Tề Tiểu Tô hỏi: “Không thể lại ngồi xe buýt bay nữa chứ?”
“Có thể gọi xe tốc hành đặc biệt luôn cũng được.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nhưng xe tốc hành đặc biệt phải dùng đến chip vạn năng, đợi lát nữa tới bệnh viện cũng có nhiều chỗ cần đến con chip đó, tôi đề nghị hai người nên đi cấy chip vào trước.”
“Không thể dùng thẻ chứa cuối cùng kia được sao?” Tề Tiểu Tô thắc mắc, không phải vừa rồi đi xe buýt cũng dùng cái thẻ đó à?
Tiểu Nhất giải thích: “Thẻ chứa cuối cùng quá nổi bật, nếu dùng nhiều lần rất dễ thu hút ánh mắt của người khác, gây sự chú ý. Giống như khi cô đi siêu thị mua đồ lại mang theo cả một ba lô tiền vậy.”
Rất nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào cô.
Đến lúc đó rất có thể Vệ Thường Khuynh sẽ bị người ta phát hiện.
Hơn nữa, chính cô cũng sẽ gặp phiền toái.
Trên đời này chẳng thiếu gì người tham lam đồ của người khác, thấy cô đi xe tốc hành đến bệnh viện cũng phải dùng đến loại thẻ kia thì người khác chắc chắn sẽ coi cô là miếng thịt mỡ.
“Vậy phải làm sao bây giờ, đi xin cấy chip vạn năng à?” Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh: “Hay để họ ở nhà chờ đã, chúng ta đi xử lý vụ này trước?”
“Không thể để tốn thời gian được, việc cấy chip rất đơn giản, có rất nhiều nơi có thể cấy vào được, ở gần đây cũng có một chỗ.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Đến thẳng chỗ đó làm là xong.”
“Có cần giấy tờ gì không?”
“Bản Hệ thống tra được, tất cả mọi người đều phải quét vân tay, con ngươi và khuôn mặt, sau đó máy sẽ kết nối với kho số liệu để thẩm tra đối chiếu thông tin cá nhân, sau đó ra một chứng nhận có thể cấy chip, chỉ cần có được nó là có thể vào phòng cấy chip. Phí cho mỗi người là một nghìn tệ.”
Tiền, hẳn là trong thẻ của cô có đủ.
Vệ Thường Khuynh khẽ cau mày: “Em làm trước đi, anh chưa làm được.”
“Ừ, số liệu về con ngươi và vân tay của Thiếu soái không tiện để bị lấy, nếu không rất dễ bại lộ thân phận của ngài ấy.”
Đối với những người khác, việc thu thập những thông tin này là việc làm cần thiết ở Liên minh, đương nhiên không có khả năng bị rò rỉ hay gây hại gì cho họ, giống như một quốc gia quản lý nhân khẩu bằng thẻ căn cước và hộ khẩu vậy. Nhưng Vệ Thường Khuynh thì khác, hiện giờ anh đang được cho là kẻ phản bội, thân phận đặc thù, mà cho dù là trước kia anh cũng không dễ bị thu thập những số liệu này.
“Vậy để em xử lý trước, dù sao ra ngoài cứ quét em là được rồi. Nhưng mà, trong kho số liệu của Liên minh đã có thông tin của em rồi sao?”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống đã chuẩn bị hết cho cô rồi. Yên tâm, cô là người lạ mặt nên không có ai nghi ngờ đâu. Tôi cũng đã cho cô một thân phận giả, có cả địa chỉ nữa, cô nhớ cho kỹ.”
Trong đầu hiện lên một phần tư liệu, Tề Tiểu Tô nhanh chóng xem qua hai lần để nhớ.
Ở Liên minh này, cô là khách trọ trong một căn phòng thuê ở quận 10, họ tên Tề Vân Diên, tuổi nhiều hơn tuổi thật của cô mấy tuổi, hai mươi hai tuổi, làm nghề tự do, vì bình thường sống khá khép kín nên hầu như không có bạn bè, cũng rất ít người từng thấy cô.
Vì đám Khương Thất sắp không chịu nổi được nữa rồi nên Tề Tiểu Tô dứt khoát đưa họ vào không gian, sau đó cùng Vệ Thường Khuynh xuống nhà, đi bộ qua hai con đường để đến điểm cấy chip.
Dựa vào lý do mà Tiểu Nhất đã nghĩ ra từ trước, ở trước thời điểm cấy chip, vì sức khỏe không được tốt nên cô vẫn luôn nằm viện và bỏ lỡ mất thời gian toàn dân được phổ cập cấy chip.
Bình thường nhân viên công tác cũng hay tiếp những người với đủ loại nguyên nhân đến bổ sung, nên sẽ không có ai nghi ngờ cô.
Chẳng mấy chốc, Tề Tiểu Tô đã đến điểm cấy chip.
Nhưng khi cầm được tờ chứng nhận có thể cấy chip, cô lại cảm thấy hơi e sợ.
“Cấy chip này vào có cần phải phẫu thuật không? Có đau lắm không?”
Lúc trước cô không thấy vết sẹo nào trên tay cô gái được gọi là Tiêm Tiêm kia, nhưng giờ nhìn thấy hai chữ “cấy vào”, cô lại rụt rè.
Hệ thống Tiểu Nhất cười phá lên: “Ha ha ha, phẫu thuật? Cô đang nghĩ cái gì thế!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.